Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 211: Chương 211

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 211: Chương 211


Hoàng Thịnh xoa xoa sau gáy, sắc mặt xấu xí, giọng điệu cũng có chút oán hận: "Anh năm, sao anh không để em đánh anh ta?"

Thôi Hoà Kiệt đứng ở phía sau nhìn hồi lâu, thấy sắp đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử thì gã mới cười đứng ra làm người hòa giải: "Các vị thanh niên trí thức, chúng ta sắp đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử."

Cô hơi cúi người xuống, nhặt bảng vẽ bên chân Tống Kim An lên, sau đó đứng thẳng dậy nhìn về phía Hoàng Thịnh, giọng điệu chả có chút thành ý nào: "Vô cùng xin lỗi anh, tôi thật sự không cố ý, nếu anh cảm thấy đau thì đợi chút nữa đến đại đội tìm bác sĩ khám một chút đi."

Cố Nguyệt Hoài lảo đảo, khi Tống Kim An đưa tay chuẩn bị đỡ thì cô lại tránh một chút, né tránh tay anh ta.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngước mắt lên, nghiêng dựa vào thùng xe, vẻ áy náy trên mặt đã bay hết: "Tôi đã nói xin lỗi rồi, mấy người còn muốn làm gì nữa? Thanh niên trí thức đến từ thủ đô còn chưa đứng vững gót chân ở nông thôn chúng tôi mà đã muốn ỷ đông ức h.i.ế.p người à?"

Yến Thiếu Ngu nâng mí mắt nhìn cô một cái, ánh mặt trời sớm quét qua hàng lông mày sâu thẳm của anh, nhưng không hiểu sao lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Ngay khi cô ta nói ra những lời này, Hoàng Thịnh đã lạnh lùng cười một tiếng.

Lúc này, cô chợt nghe một âm điệu gợi cảm mát lạnh pha chút vị tinh nghịch: "Cố..."

Tống Kim An là trụ cột trong đội ngũ thanh niên trí thức, đương nhiên Hoàng Thịnh không dám không nghe.

Anh quay đầu lại không để ý tới Cố Nguyệt Hoài, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Anh nghe thấy cô nói với giọng hơi lo lắng, giọng điệu rất nhẹ: "Cố Nguyệt Hoài, tôi là Cố Nguyệt Hoài."

Lúc này, trên xe lại xóc nảy.

Anh ta không biết tại sao Cố Nguyệt Hoài lại giúp Yến Thiếu Ngu, anh ta đoán do cô không hiểu mối quan hệ giữa những người này, nên khi nhìn thấy một người bị bắt nạt thì chắc chắn sẽ rút đao tương trợ. Điều này cũng vừa hay nói rõ cô là một đồng chí tốt không sợ cường quyền!

Trên xe gió lớn? Bảng vẽ bay khỏi tay?

Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài mím nhẹ, cô cũng không nản lòng, nếu Yến Thiếu Ngu lạnh tâm lạnh tình, lại kiêu ngạo có thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác, vậy thì không phải là Yến Thiếu Ngu nữa. Tóm lại anh không bài xích cô ngồi ở bên cạnh mình cũng đã là một khởi đầu tốt đẹp phải không?

Nếu bây giờ anh ta còn không hiểu Cố Nguyệt Hoài cố ý, vậy thì anh ta chính là đồ đần, nhưng Yến Thiếu Ngu quen biết người phụ nữ nhà quê này từ bao giờ? Tại sao cô lại bảo vệ Yến Thiếu Ngu như thế? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho dù ai thì cũng sẽ không tin tưởng lý do như vậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt linh động như sao lấp lánh của đồng chí nữ ở đối diện, cùng với vẻ mặt áy náy của cô, thì dù là Hoàng Thịnh đang lên cơn giận cũng có chút c.h.ế.t lặng, không đành lòng nổi giận với cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Thịnh hung tợn nghĩ trong lòng, vất vả lắm anh ta mới rời khỏi vòng tròn ở thủ đô, không còn đám người vướng bận kia nữa, chẳng lẽ Yến Thiếu Ngu không tùy ý bọn họ xoa tròn bóp dẹt? Chẳng lẽ anh vẫn cho rằng mình là con trai của một cựu chỉ huy quân sự?

Nghe những lời miệng lưỡi sắc bén này, Phan Nhược Nhân nhíu mày, gương mặt xinh đẹp đang tức giận cũng tái đi.

Cố Nguyệt Hoài nhân cơ hội nói chuyện, ánh mắt nhẹ nhàng miêu tả theo ngũ quan của anh, so sánh với ký ức khắc sâu ở đời trước thì lúc này Yến Thiếu Ngu còn có vẻ hơi ngây ngô.

Hoàng Thịnh bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai nhận anh ta làm anh ba chứ."

"Tôi đã nói rồi, tôi không cố ý, trên xe gió lớn bay khỏi tay mà thôi, nếu đau thì đi tìm bác sĩ, tôi sẽ phụ trách tiền thuốc men, các người không buông tha, chẳng lẽ còn định đánh tôi?"

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài vô thức ngồi xuống bên cạnh Yến Thiếu Ngu, không có chút ý tứ tránh bị nghi ngờ nào.

Phan Nhược Nhân ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài một chút, sau đó thấp giọng nói: "Anh họ, anh nói xem, người phụ nữ nhà quê này coi trọng Yến Thiếu Ngu phải không?"

Lúc này Tống Kim An cũng lấy lại tinh thần, anh ta đưa tay giữ chặt cánh tay Hoàng Thịnh, ôn hòa nói: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi. Hoàng Thịnh, lát nữa anh sẽ cùng em đi gặp bác sĩ."

Cô nắm thật chặt bút vẽ trong tay, ngay khi ngước mắt lên, cô đã bắt gặp ánh mắt của Yến Thiếu Ngu.

Ánh nắng ban mai chiếu xiên qua khe hở lan can của chiếc xe bán tải lên khuôn mặt đẹp trai khiến đường nét khuôn mặt anh càng trở nên sâu sắc hơn, mày kiếm sắc nét, cặp mắt đào hoa như gỗ mun, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi cực mỏng

Trong lòng anh, chỉ sợ bọn họ đều là những đứa nhóc còn đang ch** n**c mũi, cởi truồng còn chưa lớn trong đại viện phải không?

Nhưng mà lúc này khuôn mặt tuấn tú đang bị thương, trên gò má trắng nõn có mấy vết trầy rỉ máu, tăng thêm mấy phần cảm giác quyến rũ.

Chương 211: Chương 211 (đọc tại Qidian-VP.com)

Vẻ mặt Phan Nhược Nhân lóe lên vẻ tức giận, cô ta lạnh lùng cười nói: "Hya cho câu không phải cố ý, cô coi chúng tôi là đồ đần đấy à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Kim An c*̃ng ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, anh ta hoàn toàn không ngờ cô gái trông có vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt này lại có tính tình như vậy. Anh ta chưa từng thấy ai chiếm được lợi từ miệng Nhược Nhân.

Không thể nghi ngờ một điều là anh rất ưa nhìn, khác với vẻ nhẹ nhàng của Tống Kim An, đó là một vẻ đẹp rất khoa trương và điên cuồng.

Yến Thiếu Ngu nghe tiếng bút loạt soạt bên tai, khoanh tay trước ngực, hơi nhắm mắt lại.

Cố Nguyệt Hoài tiếp tục vẽ tranh trong tay mặc dù trái tim đều đặt trên người Yến Thiếu Ngu ngồi ở bên cạnh.

Máu trên tay anh nhỏ giọt xuống áo khoác, mùi tanh tràn ngập chóp mũi Cố Nguyệt Hoài, cô nhíu mày, cưỡng ép kiềm chế bản thân không để ý đến Yến Thiếu Ngu nữa, chỉ mong có thể đến đại đội càng sớm càng tốt, để cô có thể tìm chú Sáu kiểm tra rồi băng bó vết thương cho anh.

Nhà họ Yến suy tàn, nhưng kiêu ngạo của anh lại không giảm chút nào, ha, anh ta không biết có nhiều thứ sẽ thay đổi, đây chính là kết thúc! (đọc tại Qidian-VP.com)

Yến Thiếu Ngu rất lợi hại, tuổi còn nhỏ đã dám cầm s.ú.n.g trở thành vua của những đứa trẻ trong đại viện. Nhưng anh chưa từng đối xử với những người hàng xóm lớn lên trong cùng đại viện như bọn họ là bạn. Trong lòng anh, người có thể được anh tán thành chính là đám binh lính và bọn lưu manh đó!

"Nghe nói các người đều xuất thân từ những gia tộc lớn? Đại nhân đại lượng, cần gì phải chấp nhặt với tôi?"

Đôi mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu hơi nheo lại, anh nghiêng đầu, thích thú nhìn Cố Nguyệt Hoài, khuôn mặt lạnh lùng và ưa nhìn lộ ra biểu cảm kỳ lạ hiếm thấy, cảm xúc ủ dột vì mới sáng sớm đã bị sắp xếp cùng đại đội với đám người này cũng tốt hơn một chút.

Cố Nguyệt Hoài nhìn anh, ánh mắt lóe lên, cô hỏi: "Còn anh thì sao, tên anh là gì?"

Đám người lại xuống, Ngụy Lạc sợ lại phát sinh biến cố nên đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Bân Bân để anh ấy tiến lên hỏi một vài vấn đề, còn Bùi Dịch thì dùng máy ảnh chụp hình thanh niên trí thức, đáng tiếc, lãng phí không ít cuộn phim.

Tống Kim An c*̃ng nhíu mày, không vui nhìn về phía Phan Nhược Nhân: "Nhược Nhân, em không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa, em phải biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, biên tập Cố và Thiếu Ngu mới gặp nhau lần đầu tiên thôi."

Cả quãng đường này đều ồn ào nên chưa phỏng vấn đàng hoàng được.

Hoàng Thịnh vốn đã không tức giận, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Cô im lặng và quay lại tiếp tục vẽ bức tranh trong tay.

Yến Thiếu Ngu sững sờ một lát, vẻ mặt không vui không giận, không biết anh đang nghĩ cái gì.

Tống Kim An lắc đầu, cười khổ nói: "Thiếu Ngu cũng là anh ba của em, mọi người từ ngàn dặm xa xôi xuống nông thôn đi đến chỗ này, đáng lẽ phải bện thành một sợi dây thừng, chỉ có mấy người chúng ta mà còn định nội chiến hả?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 211: Chương 211