Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Nhất Chi Đằng La
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 232: Chương 232
Đây là tình huống gì đây?
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu xẹt qua cái cổ trắng nõn của Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt có chút sững sờ, người một nhà?
Cố Nguyệt Hoài lộ gương mặt tươi cười, giang tay ra với Yến Thiếu Đường: “Nào, Thiếu Đường, đến chỗ chị này.”
Từ khi cha mẹ bị đưa đi, đã không còn người một nhà nữa, nhưng mà... Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, lông mi hơi chớp, thu lại vẻ mất tự nhiên ở nơi đáy lòng, nhẹ nhàng đáp: “Được.”
??? (đọc tại Qidian-VP.com)
Không bao lâu, trong phòng đã tràn ngập mùi thơm nồng nàn, hương thơm cay xè, hấp dẫn không nói nên lời.
Yến Thiếu Ngu đứng dậy nhìn về phía hai người, gật đầu với họ, tự giới thiệu: “Yến Thiếu Ngu, thanh niên trí thức vừa mới từ Kinh Thành xuống nông thôn, cũng là... Anh cả của Thiếu Đường.”
Cố Nguyệt Hoài đi tới bên bếp lò, nói: “Anh ba, thanh niên trí thức Yến là anh cả của Thiếu Đường! Anh nói xem có trùng hợp hay không? Sau này chúng ta đều ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chính là người một nhà, anh đừng lạnh lùng trừng mắt như thế nữa, biết không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đương nhiên, trong chuyện này cũng không thể thiếu việc hằng ngày Cố Nguyệt Hoài cho ăn thêm trái cây của không gian Tu Di.
“Anh cả của Thiếu Đường?”
Khi hai người trở lại trong nhà, Cố Tích Hoài đang băm gà mái đã được xử lý sạch sẽ, Yến Thiếu Đường thì ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn thỏ.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài, lại kể đầu đuôi mọi chuyện.
Hai người một người đút, một người ăn, không khí vô cùng hài hòa.
Cố Nguyệt Hoài chạm nhẹ vào chóp mũi của Yến Thiếu Đường, rồi bưng bát nhỏ lên, gắp thịt gà sợi: “Chị đút thịt cho em ăn nhé?”
Thái độ của anh ấy không tính là ấm áp, nhưng sau khi nói hai ba câu đã khiến Cố Tích Hoài buông lỏng cảnh giác và bài xích. Anh ấy là người thông minh, đương nhiên có thể nhìn ra Yến Thiếu Ngu và Trần Nguyệt Thăng là kiểu người hoàn toàn khác nhau, nói cách khác là rất đáng tin.
Cho nên, em gái “Ế chồng” kia của anh ấy lại trở về? Chỉ là lúc này mục tiêu không phải Trần Nguyệt Thăng mà đổi thành Yến Thiếu Ngu này? Anh có cái gì tốt chứ? Chẳng phải chỉ có một khuôn mặt đẹp thôi sao? Có cần thiết không?
Nghe anh lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên tươi cười, con ngươi như lưu ly vô cùng sáng lạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Yến Thiếu Đường lộ ra hàm răng nhỏ như hạt gạo, phối hợp há miệng ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt thân thiện của Cố Chí Phượng, thất thần trong một giây.
Nghe xong, Cố Chí Phượng cũng không khỏi cảm thán: “Thật đúng là duyên phận, cô bé được cứu từ thành phố Chu Lan về, lại là em gái ruột của thanh niên trí thức Yến. Nếu nói chuyện này không phải duyên phận thì thật sự không có cách nào để giải thích.”
Nghe cô thuận tiện thay đổi xưng hô, Yến Thiếu Ngu nhíu mày, nhướng đuôi mắt thật dài nhìn về phía cô.
Cố Tích Hoài thấy hai người vào cửa, gọi một tiếng: “Cha, anh cả.”
Cố Chí Phượng vốn là người hay nói chuyện, cùng Yến Thiếu Ngu ngồi xuống đầu giường ở gần lò sưởi, chậm rãi nói, càng nói càng hợp ý: “Thiếu Ngu à, con bé nói rất đúng, sau này chúng ta đều là người một nhà, thường xuyên qua lại nhé.”
Cố Nguyệt Hoài lấy mấy chén nhỏ chia cho mọi người, rồi ngồi bên cạnh Yến Thiếu Ngu, bảo anh: “Thiếu Ngu, ăn nhiều vào nhé.”
Có Yến Thiếu Đường ở giữa làm cầu nối, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài nhìn Yến Thiếu Ngu cũng cảm thấy rất thuận mắt.
Nói xong, đôi mắt kiêu ngạo của cô nâng lên một chút, khóe môi khẽ nhếch, trong đôi mắt dâng lên ý cười như gió xuân phảng phất.
Thiếu Ngu???
Khóe mắt lẫn đuôi chân mày của Cố Nguyệt Hoài đều hiện vẻ vui sướng, giương mắt nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, anh đang đứng ở bên cạnh Yến Thiếu Đường, thất thần nhìn em gái nhỏ bị mất tích của mình đã tìm lại được, cô nói: “Thiếu Ngu, anh ngồi xuống trước đi, cơm sắp làm xong rồi!”
Anh ấy ngây dại nhìn Cố Nguyệt Hoài, người vừa rồi mới hoài nghi Yến Thiếu Ngu không phải là cô sao?
Cố Chí Phượng lộ vẻ mặt u sầu, ngửi mùi thịt trong nhà, vẻ u sầu mới thoáng tản đi một ít. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy Yến Thiếu Ngu ngồi ở đầu giường đất, không khỏi sửng sốt, nghi hoặc nói: “Vị này là?”
Con ngươi của Yến Thiếu Đường sáng ngời, vòng qua mọi người để chạy đến bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, đưa tay ôm chặt lấy cổ của cô, dáng vẻ tin tưởng ỷ lại này làm cho Yến Thiếu Ngu ở bên cạnh có chút thất thần, anh chưa từng thấy biểu cảm phong phú như vậy ở trên mặt em gái mình.
Cố Tích Hoài ôm Yến Thiếu Đường ngồi ở bên cạnh, nhìn cảnh tượng hài hòa này, trong lòng tặc lưỡi. Anh ấy cũng rất muốn biết, nếu ông già và anh cả biết Cố Nguyệt Hoài coi trọng thanh niên trí thức Yến này, còn có thể dễ nói chuyện như vậy nữa không?
Tuy rằng cô bé đã khôi phục ý thức, nhưng mà lại không nhớ rõ người anh trai này.
Bàn nhỏ kê ở trên giường đất, một tô thịt gà lớn đầy đủ màu sắc hương vị được đặt lên bàn, hơn nữa còn có mì sợi đầy ắp và cải xanh tươi non càng thêm ngon hơn, bữa này không thể nói là không phong phú được.
Chương 232: Chương 232
Lúc thịt gà hầm nhừ, Cố Nguyệt Hoài cũng không quên nhào mì, sợi mì cô làm có thể bỏ vào trong nồi lẩu thịt gà để nấu. Mặt khác, phần thịt đùi gà còn dư có thể xé thành sợi, dùng để làm mì gà sợi không cay cho Yến Thiếu Đường.
Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đồng thanh lên tiếng, giống như không dám tin, liên tục nhìn về phía Yến Thiếu Ngu và Yến Thiếu Đường. Không biết là ấn tượng ban đầu hay sao đó, càng nhìn lại càng cảm thấy hai người này rất giống nhau.
Ánh mắt của anh ấy cũng từ cảnh giác biến thành xoi mói, nhưng ngay sau đó nghĩ đến Cố Nguyệt Hoài lúc trước, trong lòng lại có chút lo lắng, cô sẽ không bởi vì có người mình thích mà lại quay về bản tính như ban đầu chứ?
Cố Nguyệt Hoài nhìn cảnh tượng cả nhà hài hòa, khói lửa lượn lờ, không khỏi nhếch khóe môi: “Dời bàn ra đây, cơm sắp xong rồi.”
Cố Nguyệt Hoài cũng không biết Cố Tích Hoài có lo lắng trong lòng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đang tập trung vào cơm tối.
Yến Thiếu Ngu nhìn cô hồi lâu, đương nhiên anh sẽ không tin lý do thoái thác như vậy.
Vừa vào trong nhà, Cố Tích Hoài đã nhìn Yến Thiếu Ngu với ánh mắt cảnh giác.
Đương nhiên, loại đáng tin cậy này rốt cuộc là bề nổi ở bên ngoài hay là trong xương cốt cũng như thế thì còn phải xem xét. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Chí Phượng ngẩng đầu nhìn sang, bỗng thấy Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường, Yến Thiếu Ngu thì nhìn hai người. Cảnh tượng này làm trong lòng ông ấy nảy sinh mấy phần kỳ lạ, sao càng nhìn càng thấy giống một nhà ba người vậy?
Cố Tích Hoài lộ gương mặt c.h.ế.t lặng nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, lúc này nếu anh ấy còn không nhận ra điều gì thì đúng là kẻ ngốc.
Tay đang cầm đũa của Cố Đình Hoài dừng lại, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài với vẻ nghi ngờ, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của em gái nhà mình hiện lên ý cười nhàn nhạt, trong đôi mắt mèo phản chiếu hình ảnh Yến Thiếu Ngu, hai người ngồi cùng một chỗ, tựa như một cặp trai xinh gái đẹp.
Trong lòng Cố Đình Hoài dâng lên một dự cảm không tốt, hẳn không phải như anh ấy nghĩ đâu nhỉ?
Cố Nguyệt Hoài coi như không nhìn thấy ánh mắt của anh, thái đồ ăn xong, chuẩn bị bắt đầu xào thịt gà.
Cô bé chăm sóc thỏ vô cùng tận tâm, bốn con thỏ nhỏ đều lớn hơn rất nhiều, da lông trơn nhẵn, vừa nhìn đã thấy ăn rất ngon.
Cố Nguyệt Hoài vớt thịt gà hầm ra, lại bỏ mì sợi và cải xanh vào trong canh.
Lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh, là Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đã trở lại.
Cố Đình Hoài cười nói: “Cha à, cha đừng làm Thiếu Ngu sợ hãi.”
“Anh cả của Thiếu Đường?”
Bên này cô chu toàn mọi việc, bên kia Yến Thiếu Ngu đã ngồi ở đầu giường đất đặt gần lò sưởi, tiếp nhận lời chất vấn của Cố Tích Hoài.
Yến Thiếu Ngu có chút không quen với sự nhiệt tình của Cố Nguyệt Hoài nên bị sặc, quay đầu, nắm tay che miệng mà dùng sức ho khan vài tiếng.
Cố Tích Hoài nảy sinh vẻ chán ghét nồng đậm ở trong lòng, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu bằng ánh mắt anh vợ nhìn em rể.
Cố Tích Hoài: “???”
Cố Đình Hoài cũng ngơ ngác, nhìn về phía Cố Tích Hoài, chỉ nghĩ là bạn thân của anh ấy.
Cố Nguyệt Hoài dời ánh mắt đi, mỉm cười vui vẻ nói: “Nếu anh đã là anh cả của Thiếu Đường, vậy về sau chúng ta chính là người một nhà. Hôm nay đúng là ngày tốt, nên chúc mừng một phen. Đi thôi, chúng ta đi về trước!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.