Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Nhất Chi Đằng La
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 299: Chương 299
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Yến Thiếu Ngu, trong lòng Cố Nguyệt Hoài đau xót, cô không thể nói chuyện của Điền Tĩnh cho bất cứ ai, chỉ có một mình cô ôm nỗi hận trong lòng, bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô có cảm giác bị đả kích.
Cô không quen người người này, cho dù là đời trước hay đời này, cô cũng chưa từng gặp.
Tống Kim An thấy vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài lạnh như băng, cô đang nhìn chằm chằm Điền Tĩnh, anh ta giật mình gọi: "Biên tập Cố!"
Điền Tĩnh cắn môi, cô ta bỗng thấy n.g.ự.c đau đớn, không khỏi kêu lên: "Đau..."
Cố Nguyệt Hoài nhìn mọi người ở trong phòng bệnh, ngoại trừ Yến Thiếu Ương nằm trên giường bệnh như trước, thì còn có mấy người nữa, ba người Lôi Nghị, Uông Tử Yên và Kim Xán đều ở đây, thì còn có một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt rất khó coi.
Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, cô cười nói: "Làm sao vậy cái gì? Nhìn vẻ mặt em không được tốt?"
Tống Kim An nhíu mày, anh ta không đành lòng nói: "Biên tập Cố, miệng vết thương của cô ấy bị rách, cần phải băng bó lại, hơn nữa có vẻ cô ấy quên rất nhiều chuyện, tình huống này phải gọi bác sĩ đến xem, hay là cô đợi lát nữa rồi hỏi?"
Tống Kim An sửng sốt, anh ta vội qua xem, quả nhiên miếng vải trắng trước n.g.ự.c Điền Tĩnh đã thấm máu, có lẽ vừa rồi bác sĩ tiếp cận cô ta, cô ta giãy dụa mạnh nên làm cho miệng vết thương bị nứt ra.
Bây giờ cuối cùng Cố Nguyệt Hoài cũng hiểu rõ, khiến những lớp sương từng bủa vây cô cũng tan đi.
Người nọ có thân hình cao lớn cường tráng, khuôn mặt mang đậm đặc trưng của đất nước, khí chất nghiêm túc đứng đắn, trong mắt lại lóe lên một tia sáng.
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài tái nhợt, cô lạnh lùng nhìn Điền Tĩnh: "Cô chỉ nhớ rõ chuyện cô ngất xỉu?"
Cố Nguyệt Hoài gõ cửa, không lâu sau, cửa mở ra, Yến Thiếu Ngu nhìn cô, mày anh nhíu chặt lại, anh duỗi tay nắm lấy ngón tay hơi lạnh của cô, anh trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài khẽ mở, cô thấp giọng nói từng từ một: "Cho dù cô không phải Điền Tĩnh thật sự, tôi cũng không dễ dàng buông tha cho cô được, Điền Tĩnh, còn nhiều thời gian, tôi sẽ biết mọi thứ về cô."
Nếu Điền Tĩnh đã c·h·ế·t, vậy coi như cô đã báo thù thành công, nhưng cô ta lại không c·h·ế·t, còn sống, mà lại không phải là người nọ.
Chấp niệm của cô khi sống lại là trả thù, nhưng bây giờ kết thúc đầu voi đuôi chuột, sao cô có thể can tâm?
Cố Nguyệt Hoài nghĩ bản thân đủ kiên cường, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Yến Thiếu Ngu, cô phát hiện ra mình không hề mạnh mẽ, giống như đời trước, mỗi khi cô suy sụp, anh luôn bên cạnh lắng nghe, an ủi cô, cô đã quen cuộc sống có anh.
Cố Nguyệt Hoài cười lạnh một tiếng, cô cúi người xuống, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cằm Điền Tĩnh, đôi mắt mèo đen láy giống như cái động muốn cắn nuốt người khác vào, khiến Điền Tĩnh sởn gai ốc, cô ta giống như bị bóp cổ, không dám nhúc nhích.
Cố Nguyệt Hoài không quan tâm Điền Tĩnh kêu đau, cô lạnh giọng hỏi, con ngươi đen láy sắc bén như kiếm, cô hỏi thẳng Điền Tĩnh mặt đang trắng bệch: "Cô thật sự chỉ nhớ chuyện trước khi hôn mê sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt Điền Tĩnh hoảng sợ, nhưng bắt gặp con ngươi của Tống Kim An, nghe anh ta ôn hòa nói, cô ta không kích động nữa.
Cố Nguyệt Hoài không kiên nhẫn, độ ấm trong mắt giảm đi, giọng điệu cô không phập phồng: "Tôi hỏi cái gì, thì cô nói cái đó."
Đúng như lời cô nói, cho dù Điền Tĩnh giả ngu, hay là điên thật, dù là Điền Tĩnh thật sự, hay là Điền Tĩnh xuyên đến, thù hận của hai người bắt đầu từ đời trước đến bây giờ, hoàn toàn không thể dễ dàng chấm dứt được.
Yến Thiếu Ngu cẩn thận đánh giá cô, một lúc lâu sau, khi nụ cười của Cố Nguyệt Hoài đã có dấu hiệu cứng đờ, thì giọng của Uông Tử Yên ở trong phòng bệnh truyền ra: "Anh cả Cố, có phải chị Cố đến đây đúng không? Sao hai người không vào trong?"
Điền Tĩnh bị dọa, miệng vết thương còn rách ra, tay chân lạnh như băng, nước mắt liên tục rơi xuống.
Dường như Điền Tĩnh có vẻ sợ hãi Cố Nguyệt Hoài, cô ta nghe giọng lạnh như băng của cô, thì hai chân cuộn lại, ngẩng đầu lên cầu cứu nhìn Tống Kim An, cả người giống như một chú thỏ nhỏ thiếu cảm giác an toàn, dáng vẻ đáng thương giống như trước kia.
Cố Nguyệt Hoài sửng sốt: "Bọn Lôi Nghị đến?"
Tống Kim An cũng ép bản thân cứng rắn, anh ta phớt lờ dáng vẻ đáng thương của Điền Tĩnh, dịu giọng trấn an: "Đồng chí Điền, bây giờ chúng tôi không biết cô bị làm sao, tốt nhất cô nên kể tình huống của mình ra, chúng tôi mới có thể giúp cô được."
Rốt cuộc cô cũng biết được Điền Tĩnh vô cùng ác độc, lắm mưu nhiều kế đó là ai.
Ông ta nhìn thoáng qua tay hai người Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài nắm chặt lấy nhau, cảm xúc trong mắt không biết là khiếp sợ hay là kinh ngạc, cũng có thể là sự cười nhạo, Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ, người này là địch không phải bạn.
Tống Kim An cười khổ, anh ta lắc đầu nói: "Đừng sợ, tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô."
Vào trong phòng bệnh, Cố Nguyệt Hoài đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ.
Cố Nguyệt Hoài vẫn không rõ, tại sao từ khi bốn anh em bọn họ hẹn nhau lên núi hái rau, Điền Tĩnh lại như thay đổi thành một người khác, bắt đầu nhằm vào nhà bọn họ ở mọi nơi, thậm chí cô ta còn biết trước rất nhiều chuyện.
Mặc dù Cố Nguyệt Hoài đoán được Điền Tĩnh ác độc kia ngoài ý muốn xuyên đến, là một dị vật đi vào nơi này, nhưng bây giờ cô lại vô cùng mù mịt, Điền Tĩnh kia c.h.ế.t vì bị d.a.o đ.â.m sao? Hay là cô ta rời khỏi cơ thể của Điền Tĩnh, xuyên vào cơ thể của người khác?
Dứt lời, Cố Nguyệt Hoài cầm lấy bản vẽ, lập tức rời khỏi phòng bệnh, cô cũng ở lại đợi bác sĩ tái khám.
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc quan sát Điền Tĩnh trước mặt, sợ sệt, tự ti, khí chất mộc mạc giống như những cô gái lớn lên ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, không kiêu ngạo, không thủ đoạn, không nổi bật.
Thế nhưng chỉ cần nhìn khí thế của người này đã biết thân phận ông ta không đơn giản, hơn nữa khi mấy người Uông Tử Yên, Lôi Nghị đối mặt với ông ta, bọn họ đều vô cùng cảnh giác, lại để lộ ra sự bài xích và sợ hãi, vô cùng không được tự nhiên, quả nhiên người này không hề tầm thường.
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh lại, cô cầm bản vẽ trở về phòng bệnh của Yến Thiếu Ương.
Sự thay đổi của Điền Tĩnh đối với cô mà nói là một biến cố rất lớn, khó có thể nói được, cô phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được không tiếp túc kích động chất vấn Điền Tĩnh, có một số việc không thể để Tống Kim An biết được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 299: Chương 299
Đây mới là Điền Tĩnh chân chính.
Cố Nguyệt Hoài kiềm nén hơi thở, cô hít sâu một hơi, giấu hết những cảm xúc ở đáy lòng.
Thế nhưng đời này, những lời đó lại không thể nói ra miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đứng ở cửa, khóe môi cong lên một độ cong, để sắc mặt bản thân không quá khó coi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Kim An đuổi theo hai bước, anh ta nghĩ đến Điền Tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt cô ta vô cùng sợ hãi, cô ta cắn môi nhìn anh ta.
Cố Nguyệt Hoài rời khỏi phòng bệnh, cô đứng ở ngoài hành lang bệnh viện, trên mặt không còn chút màu máu, trong lòng như bị một bàn tay to bóp chặt, đầu óc đau đớn khiến cô không thở nổi.
Cô nắm chặt tay, đầu ngón tay gần như đ.â.m sâu vào da thịt, đau đến mức khiến cô nhíu chặt mày, trong mắt dần đầy sự lạnh lẽo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổ Cố Nguyệt Hoài nổi gân xanh, khắp cơ thể là sự lạnh lẽo, mặc dù Điền Tĩnh trước mặt không phải là Điền Tĩnh kia, cô cũng muốn biết đầu đuôi câu chuyện, cũng không có ai có quyền lên tiếng trong chuyện này ngoài Điền Tĩnh đã tự mình trải qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.