Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 317: Chương 317

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317: Chương 317


Suất đào tạo kiểu này là một miếng bánh thơm ngon, mỗi lần tuyên truyền đều có rất nhiều người ở độ tuổi phù hợp tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán.

“…”

Nếu vì suất học y này mà từ chức thì đúng là lợi ít hại nhiều.

Chương 317: Chương 317

Chưa từng có ai đi tới chỗ này, con bê cũng được đặt ở đây, tại sao lại mất tích? Chỉ có Cố Nguyệt Hoài, từ lúc vào chuồng bò cô ta đã luôn nhắm vào gã, nhất định là cô ta muốn hại gã nên mới giấu bê đi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa tới nơi, bọn họ đã tập trung sự chú ý lên người Cố Nguyệt Hoài đang đứng lặng lẽ.

Vương Phúc gật đầu, mỉm cười, nói với Cố Nguyệt Hoài: “Được! Nếu chủ nhiệm Hoàng và Chú Sáu đã nói vậy thì chú sẽ ưu tiên để dành suất đào tạo cho cháu, đến lúc ấy cháu sẽ là người đi!

Nếu Hoàng Phượng Anh đã nói đến việc xin vinh dự cho cô thì cô cũng không từ chối, dù là xã viên ưu tú hay xã viên tiên tiến cũng được, tuy chúng không đem lại lợi ích thực chất nhưng ở thời đại này, vịnh dự chính là dấu hiệu chứng tỏ người đó có danh tiếng tốt.

Cố Nguyệt Hoài cười khiêm tốn: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm Hoàng, mọi người khách sáo quá. Cháu cũng là thành viên của đại đội mà, không thể thấy c.h.ế.t không cứu, hơn nữa bò là tài sản chung của đại đội ta, bảo vệ nó là việc nên làm.”

“Không được!! Nguyệt Hoài là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử ta, đâu thể cho người ngoài hưởng phước được?”

Gã vội vàng bật dậy mò qua đó, tìm chính xác vị trí mình giấu con bê, quả nhiên chỉ thấy chỗ đó có vết nước ối dinh dính, thật sự không có dấu tích của con bê. Vẻ mặt gã khiếp đảm như gặp ma, lẩm bẩm: “Không thể, không thể nào.”

Hơn nữa, nhà cô toàn người lao động trẻ khoẻ, vì sao lúc trước không có người nào phát hiện ra một nữ đồng chí ưu tú thế này? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Phúc chắp hai tay ra sau lưng, cau mày trầm tư một chốc rồi nói với Vương Bồi Sinh: “Lão Vương, gọi người đến đây, tôi thực sự không tin đêm nay không tìm được con bê, đừng ngủ nữa.”

“Ấy…” Vương Phúc nghẹn lời. Tuy nói suất học y rất quý báu, với bất cứ xã viên nào nó cũng là con đường tắt cho họ có cơ hội thăng chức nhanh chóng, rời xa ngày tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng trong số này lại không bao gồm Cố Nguyệt Hoài! (đọc tại Qidian-VP.com)

Chú Sáu chặc lưỡi, nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt kì lạ, trong lòng cảm thán thật đúng là sóng sau đè sóng trước.

Cố Nguyệt Hoài cười: “Cháu rất vui khi bí thư chi bộ trao suất học cho cháu. Về công việc thì chú không cần lo, để cháu xem thử xem có xin đơn vị cho nghỉ dài hạn được không, nếu không thì cháu sẽ từ chức, chuyên tâm tham gia lớp đào tạo kia.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông không chỉ nói về việc cô cứu bò mà còn vì tranh tường, củ sắn và những chuyện khác. Cô đã đóng góp công sức cho vinh dự của đại đội, nếu không có Cố Nguyệt Hoài, bọn họ sẽ không thể đạt được nó, quả thực, cô chính là phúc tinh của đại đội này!

Vương Bồi Sinh và Hoàng Phượng Anh sầm mặt, tên kia vừa mở mồm ra đã thích ăn nói bậy bạ!

Hoàng Phượng Anh nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ cảm thán, trong lòng có chút hụt hẫng, tại sao nhà mình lại không có đứa con trai nào thích hợp với cô?

Khi đến đây, họ đều nghe kể rằng con bò mẹ là do cô cứu sống, may là có cô. Bọn họ rất cảm kích trước việc Cố Nguyệt Hoài có thể giữ lại tài sản chung của đại đội, chỉ hận không thể hái hoa tặng thưởng cô.

Cố Nguyệt Hoài cưới: “Cứ quyết định vậy đi, khi nào công xã mở lớp đào tạo, bí thư chi bộ nhất định phải đề cử cháu nhé.”

“Được!” Vương Bồi Sinh gật đầu, quay lưng rời khỏi chuồng bò.

“Nguyệt Hoài, đại đội ta may nhờ có cháu mới cứu được con bò này, bằng không tổn thất rất lớn!”

“Tôi… Tôi không biết, tôi thật sự không biết mà bí thư chi bộ!” Lưu Nhị Nhĩ k** r*n, ngồi bệt xuống đất, lại bắt đầu khóc lớn: “Bê ở đây thật mà, tôi không biết tại sao nó lại biến mất!”

Hoàng Phượng Anh lườm Lưu Nhị Nhĩ bằng ánh mắt ghét bỏ, bà ra khỏi đống cỏ, nói với Vương Phúc: “Bí thư chi bộ, Tiểu Cố đã giúp cho đại đội ta một chuyện rất hệ trọng, ta không thể bạc đãi cô ấy, phải xin vinh dự với công xã thôi!”

Đúng lúc này, Hoàng Phượng Anh vỗ tay đánh “bốp”, hào hứng nói: “Phải rồi, bí thư chi bộ, chẳng phải Tiểu Cố vừa nói à, cô ấy có hứng thú với việc học y, đợi tới lúc công xã mở lớp đào tạo thầy thuốc dân gian thì chúng ta sẽ cho cô ấy suất đi học nhé?”

Đột nhiên, gã ngoảnh lại lườm Cố Nguyệt Hoài một cách hung dữ: “Là cô! Cô giấu con bê đi rồi!”

Giọng cô vô cùng bình tĩnh, không có chút bất đắc dĩ nào, như thể bỏ việc là một chuyện rất bình thường.

Bọn họ vốn cũng chưa đi ngủ, dù sao sự sống c.h.ế.t của con bò cũng liên quan trực tiếp đến lợi ích của xã viên, họ chỉ về nhà tính toán mà thôi. Nghe tin bò mẹ được cứu, vả lại còn đẻ ra hai con bê nhưng một con lại bị Lưu Nhị Nhĩ giấu mất, bọn họ phẫn nộ chạy đến tìm bê!

Các xã viên vừa líu ríu chuyện trò vừa không ngừng lượn lờ quanh con bê, thi thoảng còn quay đầu lại hỏi han Cố Nguyệt Hoài mấy câu.

Ít lâu sau, Vương Bồi Sinh dẫn các xã viên quay lại đây.

Vương Phúc gật đầu, bước tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, cảm khái nói: “Tiểu Cố, cảm ơn cháu, cháu là ân nhân của đại đội ta!”

“Phải rồi, hai hôm trước có người ở đại đội kế bên tới hỏi thăm tôi về Tiểu Cố, nói là có thanh niên nào đó mến mộ cô ấy nên nhờ ông ta tới làm mai mối. Ha ha, chẳng bao lâu nữa bậc cửa nhà Tiểu Cố sẽ bị đạp hỏng cho xem!”

Mặc dù ông chỉ là thầy lang của đại đội nhưng cũng có chút tiếng nói trong việc lựa chọn trao suất đào tạo, ông vốn dĩ đã chọn được người ưng ý, nhưng sau khi chứng kiến năng lực của Cố Nguyệt Hoài trong đêm nay, ông không thể không công nhận cô.

Hoàng Phượng Anh và Chú Sáu quay qua nhìn nhau, cùng cảm thấy sầu não trước sự cố chấp của Cố Nguyệt Hoài, tuy vậy, họ không nói gì cả, có lẽ hiện giờ cô chưa hiểu sự khác biệt giữa hai thứ này, đến khi cô thông suốt thì sẽ không từ chức nữa.

Bộ đồ cũ cô đang mặc bám đầy bụi bặm nhưng gương mặt vẫn hết sức xinh đẹp,đường nét trên mặt vẫn rất thanh tú xinh xắn, đứng đó như một đoá sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy dễ chịu, như thể sự hiện diện của cô đã khiến chuồng bò hôi hám này trở nên bớt khó chịu hơn nhiều.

Nghe vậy, Lưu Nhị Nhĩ ngừng khóc, nhìn Vương Bồi Sinh với vẻ hoảng hốt, “Không có? Làm sao lại không có được?”

Cố Nguyệt Hoài lập tức tỏ vẻ vô tội, đáp: “Chú Lưu đang đổ oan cho người khác đấy, chú thấy trên người tôi có chỗ nào giấu được con bê không?”

Vương Phúc chưa kịp lên tiếng thì chú Sáu đã đeo hòm thuốc bước vào, “Ý kiến của chủ nhiệm Hoàng được đấy, tôi thấy Tiểu Cố rất có thiên phú làm thầy thuốc. Ông nhìn con bò này xem, vừa nãy nó còn ủ rũ thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tính kiên nhẫn của Vương Phúc quả nhiên đã đi đến cực hạn, ông gõ tẩu thuốc trong tay lên tường, nghiêm túc hỏi: “Lưu Nhị Nhĩ, nếu ông không khai ra chỗ giấu bê, trong đội sẽ xử phạt ông nghiêm khắc!”

Cô đã có công việc trong Nhật Báo Quần Chúng, đó là một trong những đơn vị lớn nổi tiếng cả nước, là đối tượng trọng điểm được nhà nước hỗ trợ, phúc lợi đãi ngộ và địa vị xã hội đều rất cao, ai mà dám coi thường cô?

Ông nói xong lại có chút lưỡng lự, hỏi: “Nhưng công việc của cháu thì phải làm sao?”

Có điều, càng nói chuyện nhiều thì chủ đề câu chuyện càng biến chất, chuyển từ khen người sang làm mai mối.

“Đúng vậy, Tiểu Cố bây giờ không giống như xưa nữa, cô ấy làm được những việc quá vẻ vang, ai lại tiếc lời khen ngợi chứ?”

Cô gái này thật sự rất xinh đẹp, thắt đáy lưng ong, hông nở nang, vừa nhìn đã biết là người có khả năng sinh đẻ, quan trọng nhất là cô còn tài giỏi, có công việc, biết kiếm tiền. Có cô con dâu tỏa sáng như này thì ai mà không hâm mộ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 317: Chương 317