Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Nhất Chi Đằng La
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 390: Chương 390
Uông Tử Yên thở dài, cô ấy chọc khửu tay vào cánh tay Cố Nguyệt Hoài, ý bảo cô khuyên nhủ Bạch Mân, cứ không mặc quần áo vào như vậy cũng không phải cách, đợi lát nữa có người đến đây không phải sẽ càng mất mặt hơn sao?
Kim Xán quay đầu nhìn Bạch Mân, cô ấy nhỏ giọng nói: "Chị Bạch Mân, hay là mặc quần áo vào?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyệt
Từ Đông Mai gào to: "Bí thư chi bộ, ông nhanh lên, sắp xảy ra tai nạn c.h.ế.t người rồi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Kiến Quốc kinh ngạc, ánh mắt ông ấy nhìn Từ Đông Sơn và Bạch Mai như nhìn hai ác ma.
Thế nhưng bây giờ vẻ mặt người đẹp trắng bệch, đến cả đôi môi cũng không có màu máu.
Lưu Kiến Quốc sợ hãi nhảy dựng, sau khi hoàn hồn thì thầm mắng một tiếng, sớm biết vậy không nên đến đây, vô duyên vô cớ lại rước họa vào thân.
Trong mắt Cố Nguyệt Hoài hiện lên tia trào phúng, quả nhiên.
Ông ấy là bí thư chi bộ đại đội Phàn Căn, là người quen thuộc với Từ Đông Mai, Bạch Sơn, đương nhiên ông ấy hiểu rất rõ phẩm hạnh của hai người này. Ông ấy nghĩ nếu thật sự để con trai cứu Bạch Mân, vậy tương đương với cưới cái giếng không đáy!
Giọng cô bình thản, rơi vào tai Bạch Mân lại giống như một âm thanh cứu rỗi.
Không khí có vẻ im lặng, lúc này tiếng khóc của Bạch Mân bỗng to lên, lọt vào tai người khác có vẻ vô cùng đáng thương.
Khoảng thời gian trước có nhóm cô cậu ấm ở thủ đô xuống nông thôn, khi họ được sắp xếp đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, mấy bí thư chi bộ còn hâm mộ, thường nói vài câu chua loét, dù sao những người này đều là nguồn tài nguyên, không chừng gà c·h·ó cũng có thể bay lên trời.
Thế nhưng khi ông ấy nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt khựng lại, vẻ mặt đăm chiêu.
Dù sao ông ấy cũng đã thoát khỏi phạm vi dân chúng bình thường, biết được một vài điều bí mật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ấy không hề giả vờ, một cô gái bỗng xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ mình còn là người đầu sỏ, nỗi đau trong lòng và nỗi đau thể xác hòa với nhau, không khó chịu là giả.
Bạch Mân rụt vai, cô ấy im lặng không nói chuyện.
Mặc dù mặc quần áo vào có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với bị người ngoài chế giễu.
Từ Đông Mai một lòng nuôi lớn Bạch Mân, cô ấy có tiền đồ như vậy, làm y tá ở bệnh viện, bà ta chỉ muốn gả cô ấy cho người khác để nhân tiện công phu sư tử ngoạm, ông ấy là người thông minh, đương nhiên sẽ không muốn dính dáng quan hệ gì với nhà này.
"Ôi, Tiểu Hoàng- Thạch Đầu! Cháu làm cái gì vậy? Còn không mau thả cậu ấy ra!" Từ Đông Mai che miệng, vẻ mặt sốt ruột nhìn Hoàng Thịnh, anh ta chính là kim chủ của bọn họ, không thể để anh ta xảy ra chuyện gì ở nhà bọn họ được.
Ông ấy không ngờ thì ra sự bạc đãi lúc nhỏ không tính là gì, ác mộng chân chính của Bạch Mân bắt đầu từ hiện tại.
Mấy người họ vừa mới đi từ trong buồng ra, Từ Đông Mai dẫn đoàn ngoài vội vàng đi vào, bọn họ liếc một cái là nhìn thấy Hoàng Thịnh bị Thạch Đầu đè trên mặt đất, anh ta vô cùng chật vật, mu bàn tay bị trói ra phía sau lưng, miệng còn bị nhét khăn lau.
Cô ấy vốn có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, bây giờ cô ấy đang mặc chiếc áo hoa mới tinh thay cho chiếc áo cũ có mảnh vá, cô giống như thay đổi thành một người khác, khí chất tươi tắn giống như một đóa hoa nhỏ được tưới gió sương.
Đương nhiên lễ hỏi, phòng tân hôn và vân vân cũng không thể thiếu, cho dù Bạch Mân không có nhà mẹ đẻ, nhà họ Cố cũng sẽ không bạc đãi cô ấy.
Cô ấy chỉ bị cởi áo, cũng đã không muốn suy nghĩ đến chuyện lấy chồng, nếu Bạch Mân thật sự bị Hoàng Thịnh động tay động chân, xảy ra chuyện không thể vãn hồi, vậy có lẽ cô ấy sẽ giống người đồng nghiệp trong bệnh viện thắt cổ tự tử, lấy mạng của mình để chứng minh sự trong sạch.
Lưu Kiến Quốc nhìn nhà họ Bạch chướng khí mù mịt, ông ấy ghét bỏ nhíu mày.
Ông ấy nhíu mày đánh giá Hoàng Thịnh, biểu hiện như vậy chính là thanh niên tri thức đến từ thủ đô? Quả nhiên không hổ là cậu ấm!
Bạch Mân đang định xua tay từ chối, Cố Nguyệt Hoài lại nói: "Đợi lát nữa bí thư chi bộ đến đây, chị phải nói ra hết các hành động của cha mẹ mình, đây là một cơ hội để chị thoát khỏi nhà họ Bạch, chị muốn như vậy mà đúng không?"
Từ Đông Mai và Bạch Sơn làm như vậy, là ép cô ấy c·h·ế·t!
Môi Bạch Mân run rẩy, cô ấy chỉ vào Hoàng Thịnh, nức nở nói: "Bí thư chi bộ, cha mẹ tôi cấu kết với người này, nhận tiền của anh ta để cho anh ta trốn trong phòng quấy rối tôi, nếu không phải Nguyệt Hoài chạy tới cứu tôi, bây giờ chỉ sợ tôi đã..."
Lưu Kiến Quốc nhìn Bạch Mân bằng ánh mắt đáng tiếc, ông ấy cũng rất thích cô nhóc này, từng muốn cô ấy làm vợ con trai mình, thế nhưng sau này có cháu gái của Lôi Đại Chùy, vậy nên mới không chọn cô ấy.
Bạch Mân nói xong, cô ấy bụm mặt khóc thành tiếng, giọng thê lương, khiến người khác vô cùng đau lòng.
Cố Nguyệt Hoài đang định mở miệng, Bạch Mân đứng sau cô lại càng cứng đờ hơn.
Thế nhưng mấy người Cố Nguyệt Hoài đều nhìn ông ấy, ông ấy không thể kết thúc đầu voi đuôi chuột, ông ấy khẽ ho, nói: "Như vậy, thanh niên tri thức ở thủ đô không thuộc phạm vi quản lý của đại đội Phàn Căn, trục xuất người về đại đội sản xuất Đại Lao Tử, để cho bí thư chi bộ Vương xử lý đi."
Lưu Kiến Quốc nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi.
Trong nhà đều là tiếng khóc, Lưu Kiến Quốc nhíu mày tức giận quát: "Từ Đông Mai! Bạch Sơn! Hai người thực sự làm chuyện này! Còn cậu, dám cưỡng h.i.ế.p con gái, cậu có biết đó là tội gì không?"
"Cái gì? Cô nói đi tôi nghe." Lưu Kiến Quốc liếc nhìn Từ Đông Mai và Bạch Sơn, lại nhìn Hoàng Thịnh vốn khỏe mạnh giờ lại vô cùng chật vậy, trên đường đi ông ấy cũng hỏi rất nhiều, chỉ nghe hai người này nói xảy ra chuyện, có người bị đánh c·h·ế·t.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Bí thư chi bộ Lưu, gọi ông đến đây đột xuất là vì có chuyện cần ông giải quyết."
Đúng vậy, Từ Đông Mai và Bạch Sơn vì tiền tài bán sự trong sạch của cô cho Hoàng Thịnh, để người ta trốn trong phòng đánh lén cô ấy. Nếu không phải Thạch Đầu gọi Cố Nguyệt Hoài quay trở về, chỉ sợ đêm nay Hoàng Thịnh sẽ đạt được mục đích của anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Nguyệt Hoài cũng không có tâm tư trò chuyện với Lưu Kiến Quốc, xử lý xong chuyện của Bạch Mân, bọn họ có thể rời đi cùng nhau, không có nhà họ Bạch cản trở, sau này Bạch Mân chính là người nhà họ Cố bọn cô, như vậy cũng coi như giảm khó khăn cho Cố Đình Hoài.
Bạch Mân suy nghĩ đến ngơ ngẩn, nhớ lại đủ chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn, cô ấy nhắm chặt mắt lại, vươn tay nhận lấy quần áo, trong ổ chăn nhanh chóng vang lên tiếng sột soạt. Khi giọng của Từ Đông Mai truyền đến, Bạch Mân cũng đã xuống giường.
Hoàng Thịnh không sợ chút nào, anh ta hung dữ trừng Lưu Kiến Quốc: "Tôi là thanh niên tri thức ở thủ đô xuống nông thôn, bây giờ đang ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, sao, ông muốn xử phạt tôi? Một bí thư chi bộ nho nhỏ như ông mà dám?"
Ông ấy đã sớm nghe nói đại đội sản xuất Đại Lao Tử bên cạnh có một xã viên xuất sắc, không nói đến việc cứu được hai mẹ con bà Ngưu khó sinh, mà còn dành được không ít vinh dự cho đại đội sản xuất và công xã, ông ấy rất tán thưởng nhân tài như vậy.
Chương 390: Chương 390
Lưu Kiến Quốc vắt hai tay sau lưng, ông ấy nói: "Cô là Cố Nguyệt Hoài đúng không?"
Cố Nguyệt Hoài xoa cổ tay, cô đi đến bên cạnh giường, mở một cái hòm để gần lò sưởi ở đầu giường, lấy một cái áo hoa ra, nó vẫn mới tinh rõ ràng mới được may xong, kích thước không vừa với Bạch Mân, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể mặc được.
Đương nhiên Từ Đông Mai và Bạch Sơn cũng là một nguyên nhân rất lớn.
Uông Tử Yên và Kim Xán suýt bật khóc, hai người vội ôm lấy vai Bạch Mân, nhẹ giọng an ủi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ nghe giọng điệu này của Cố Nguyệt Hoài, e là chuyện không nhỏ.
Ông ấy thầm nghĩ, hai người này thật đúng là táng tận lương tâm, từ nhỏ đã đối xử không tốt với con gái nuôi là Bạch Mân, làm cho Tạ Nhàn suốt ngày tự vỗ n.g.ự.c dậm chân, nói biết vậy chẳng làm, tự trách là ông ấy hại cô gái Bạch Mân đáng thương này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.