Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 459: Chương 459

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 459: Chương 459


Cô của kiếp trước chính là như thế, cho nên mới rơi vào kết cục thê thảm, quan sát một trận c.h.é.m g.i.ế.c một lần nữa, ngược lại càng có thể khơi dậy sự hận thù và tâm huyết trong lòng cô, bằng không, sống một cuộc sống thoải mái như vậy quá lâu, e rằng cô cũng sẽ giống với rùa biển, không biết tại sao đã bị g.i.ế.c c·h·ế·t.

Yến Thiếu Ngu im lặng một lát rồi bước từng bước lưu luyến rời đi.

Quân y, ở trong quân khi có địa vị rất thần thánh, tuy rằng bọn họ là bộ đội hậu cần không mang s.ú.n.g đ·ạ·n, nhưng cống hiến làm ra là rất lớn, có một số quân y gì sau khi về hưu sẽ được nhà nước phân phối nhà ở, thậm chí còn sắp xếp công việc cho con cái sau này.

Quân khu thứ tám rất rất lớn, phân chia khu vực cũng nhiều như lông trâu.

Khi đi ngang qua những thủ vệ quân đóng tại bờ cát, bọn họ đều giơ tay làm động tác chào quân đội tiêu chuẩn với Từ Xuyên Cốc.

Yến Thiếu Ngu ngược lại không hề có phản ứng gì, kéo Cố Nguyệt Hoài đi thẳng lên tầng ba.

Loại cảnh tượng hung tàn này, đừng nói đến phụ nữ, ngay cả một người đàn ông như anh ấy nhìn thấy cũng khiếp đến hoảng.

Lý Đông Đông đứng trên boong, chỉ chỉ vào cái mũi của mình, giọng điệu vừa bực vừa tức: "Một người sống sờ sờ như tôi lại bị lãng quên ư? Hai người này cũng giỏi thật đấy! Không được, phải viết thư gửi về, bảo người nhà tìm đối tượng cho mình mới được."

Chẳng qua, lúc vừa vào cửa đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cô là người thân từ bên ngoài của nhân yên, cần phải đăng ký.

Lý Đông Đông bĩu môi: "Coi như tôi chưa nói gì."

Đoàn người lại đi thêm gần ngàn mét nữa, trước mặt liền xuất hiện một bức tường vây khổng lồ, nhìn không thấy giới hạn, bức tường rất cao, phía sau còn có tháp canh gác, trông cực kỳ trang nghiêm, bên trong tường thoảng thoảng vang lên những tiếng còi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên thực tế, trong lòng anh ấy đang điên cuồng gào thét chói tai, vốn dĩ cho rằng Cố Nguyệt Hoài là một cô gái xinh đẹp ngọt ngào, ai biết được tâm địa lại tàn nhẫn như vậy, vừa rồi anh ấy còn chuẩn bị sẵn tinh thần ra tay cứu rùa biển, chỉ chờ cô mở miệng thôi, ai ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy?

Cố Nguyệt Hoài không từ chối, cùng anh khom lưng đi vào khoang.

Mà trên bờ cát cách bến tàu không xa, cứ cách ba mét lại có một quân nhân đứng, bọn họ cõng s.ú.n.g ống, thân eo vẫn đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, bộ dạng không giận tự uy khiến cho người khác nhìn vào nhiệt huyết sôi trào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong khoang không nhóm lửa, cũng không ấm áp, nhưng khép kín có thể cản gió, Cố Nguyệt Hoài ngồi trong khoang chốc lát cơ thể liền thấy ấm hơn một chút, nhìn về hướng cửa phòng trong khoang, nói với Yến Thiếu Ngu: "Em không sao đâu, anh đi xem chú Từ thế nào rồi."

Nói rồi anh ấy lắc đầu, cũng theo sau chui vào trong khoang thuyền.

Yến Thiếu Ngu nhíu mày liếc nhìn anh ấy một cái, không nói chuyện, chỉ chỉnh lại góc chăn cho Từ Xuyên Cốc rồi xoay người rời khỏi phòng.

Cố Nguyệt Hoài nắm tay Yến Thiếu Ngu thật chặt, không nhịn được nín thở im lặng.

Anh mở cửa bằng chiếc chìa khóa nhận được từ chỗ thủ vệ, bàn ghế trong phòng đầy đủ mọi thứ, sạch sẽ, không hề có chút hơi thở con người, anh mím môi nói: "Anh phải đi huấn luyện dã ngoại, không thể ở với em, giữa trưa anh tới đưa em đến căn tin." (đọc tại Qidian-VP.com)

Yến Thiếu Ngu tiến lên sờ trán Từ Xuyên Cốc, cũng không sốt, ông ấy chỉ thiếp đi vì mệt mỏi.

Quân khu quả nhiên là một nơi trang nghiêm túc mục nhất, luôn có cảm thấy chỉ cần nói nhiều hai câu đều sẽ cảm thấy mạo phạm.

Cố Nguyệt Hoài ra khỏi khoang thuyền, đập thẳng vào mắt chính là bến tàu thật lớn đối diện với boong tàu, bên bến tàu có rất nhiều con thuyền đang neo đậu, đều là thuyền quân dụng, trên đó được đánh dấu bằng những con số khác nhau, nhìn cực kỳ đồ sộ.

Khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong lên, theo cánh cổng lớn mở rộng, đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào nơi mình sẽ sinh sống trong nhiều năm tiếp theo.

Với thân phận hiện tại của Yến Thiếu Ngu, người nhà không thể cư trú ở trong quân khu, tuy nhiên, sau khi Cố Nguyệt Hoài lấy ra thư giới thiệu mà Từ Xuyên Cốc đưa, sự việc đã được giải quyết dễ dàng, sau khi quân nhân thủ vệ kiểm tra xong, liền chào kiểu quân đội với Cố Nguyệt Hoài.

Từ Xuyên Cốc được đỡ ra ngoài, Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài lên bến tàu.

Yến Thiếu Ngu im lặng một lúc, đứng dậy đi về phòng trong khoang.

Lý Đông Đông ngạc nhiên liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Đúng vậy, cảm giác rất nhạy bén, hẳn sẽ cập bến sớm thôi."

Lúc này, Lý Đông Đông thò đầu ra từ trên vai anh, nhỏ giọng nói: "Thủ trưởng không sao đó chứ?"

Lý Đông Đông đuổi theo ra ngoài, còn cẩn thận dè dặt đóng cửa lại, rồi lập tức tức giận nói: "Ánh mắt của cậu là ý gì đấy? Lần này thủ trưởng bị thương khi làm nhiệm vụ, nói không chừng khi trở về hai ta bị xử phạt gì nữa đấy, cậu không lo lắng một chút nào sao?"

Cố Nguyệt Hoài cười cười với bọn họ một cách rất lịch sự, sau này đi theo quân đội, nói không chừng sẽ trở thành hàng xóm.

Lý Đông Đông chú ý tới nụ cười của Cố Nguyệt Hoài, nuốt nước bọt một cái, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp liếc nhìn Yến Thiếu Ngu, khô khốc mở miệng: "Nguyệt Hoài, thế mà cô cũng có thể cười được sao? Thật là nữ trung hào kiệt."

Yến Thiếu Ngu mím chặt đôi môi mỏng, nghiêng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, trong mắt hiện lên tia sầu lo nhàn nhạt.

Yến Thiếu Ngu không nhanh không chậm nói: "Anh lo lắng cái gì, đây vốn là thất trách, không phải xử phạt là điều đương nhiên à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài tới đây, mấy người phụ nữ đều nhìn thẳng về phía họ.

Yến Thiếu Ngu duỗi tay nắm lấy tay của Cố Nguyệt Hoài, những ngón tay lạnh lẽo, tựa như đang cầm một tảng băng.

Cố Nguyệt Hoài không để ý tới hai người đang đấu võ mồm, cảm nhận được thuyền đi chậm lại, hiếu kỳ nói: "Có phải sắp tới nơi rồi không?"

Chương 459: Chương 459

Quân khu toàn là con trai thô lỗ, nào có tìm thấy một chàng trai tuấn tú trẻ đẹp như vậy chứ? Còn có cô gái này, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, dường như có thể nhéo ra nước, hai người này thật giống một đôi người yêu kim đồng ngọc nữ, rất lóa mắt.

Cô muốn sóng vai đồng hành với anh, làm sao anh lại không muốn chứ?

Căn phòng chật hẹp, chỉ có một chiếc giường đơn đơn sơ, Từ Xuyên Cốc nằm trên đó nhắm mắt nặng nề ngủ thiếp, bác sĩ ngồi ở bên canh, chống đầu ngủ gà ngủ gật, khi Yến Thiếu Ngu đi vào, cả hai người đều chưa tỉnh lại, có thể thấy bọn họ cực kỳ buồn ngủ.

Cố Nguyệt Hoài cong khóe miệng lên, cười nói: "Em không sao đâu, anh mau đi đi, em dọn dẹp phòng ở một chút."

Anh vẫn luôn biết Cố Nguyệt Hoài là người có chuyện cũ, có nhiều bí mật, nhưng anh chưa bao giờ hỏi, nếu cô bằng lòng nói ra, có lẽ một ngày nào đó sẽ nói cho anh biết, nhưng nếu cô vẫn luôn không nói, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô không muốn nói.

Cố Nguyệt Hoài nhìn sắc m.á.u trên mặt biển dần dần đi ra, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: "Chọn lọc tự nhiên, người thích ứng được thì sống sót. Nếu không muốn bị ăn, phải nỗ lực trở nên mạnh hơn, bơi chậm như thế, không ăn nó thì ăn ai chứ?"

Yến Thiếu Ngu trực tiếp dẫn cô đến khu ký túc xá lâm thời cho người nhà trong quân đoàn một lẻ tám, một dãy các ký túc xá được trang hoàng đơn giản, vách tường trắng như tuyết vừa nhìn đã biết mới sơn lại, khi cô tới đây ngày mới tờ mờ sáng, mấy người phụ nữ đang ở trong sân xếp hàng múc nước.

Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nhìn con rùa biển giãy giụa, chẳng bao lâu sau, trên mặt biển cũng chỉ còn lại m.á.u tươi trào ra, rất chói mắt, Cố Nguyệt Hoài lại cong môi cười cười, thần sắc trong mắt hờ hững đến cực điểm.

Con cá mập hổ mất dần kiên nhẫn, lập tức lặn xuống nước lao tới, cắn thẳng vào chi sau của rùa biển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ký túc xá không có phòng chứa nước, chỉ có một cái giếng nước kiểu cũ.

Yến Thiếu Ngu nghiêng mắt nhìn về phía cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Về phần người ngoài cực kỳ dễ thất như Cố Nguyệt Hoài, lại không hề thu hút sự chú ý của bọn họ, hiển nhiên là bởi vì cô đồng hành cùng Từ Xuyên Cốc, đã nhận được đặc quyền trong một phương diện nào đó, nếu không ở một nơi thủ vệ nghiêm ngặt như này, sợ là không dám lên đảo.

Hàng mi dài của anh nhíu chặt: "Bên ngoài lạnh quá, chúng ta trở về khoang thuyền đi."

Nghe vậy, Lý Đông Đông sửng sốt, ngược lại cảm thấy cách nói này rất có đạo lý.

Anh hi vọng có thể trở thành người cô có thể dựa vào, đáng tiếc, cô chưa bao giờ là một cô gái tay trói gà không chặt, cho dù là khi gặp phải bầy sói, cô cũng có thể cùng anh đối mặt, cô như vậy, vừa khí anh đau lòng, lại vừa kiêu ngạo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 459: Chương 459