Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 480: Chương 480

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 480: Chương 480


Vạn Thanh Lam nhìn anh ta bằng ánh mắt lấy làm lạ, đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng Hoàng Bân Bân, cô nghĩ một chút rồi bảo: “Anh đừng buồn quá, dù sao cũng chưa kết hôn mà, hay là anh nói với gia đình đi, đổi một cô vợ khác.”

*

Bạch Mân cười nói: “Anh làm việc nhanh nhẹn thật, nhưng mà cột bê tông, ngói, vôi cũng tốn thêm kha khá tiền. Khi nào tiền lương tháng này về thì em sẽ đưa cho anh. Xây cho tốt, tranh thủ làm sao để nhà ta được ăn Tết năm sau trong nhà mới!”

Lòng Cố Đình Hoài chùng xuống, lắc đầu cười khổ: “Không phải chuyện tốt lành gì, nói ra thì ngại lắm.”

Cố Đình Hoài trầm giọng: “Lúc đó nó suýt ra tay g.i.ế.c bé vì Điền Tĩnh, lâm vào tình cảnh hôm nay cũng là do gieo gió gặt bão, không cần thông cảm cho nó. Không nói về nó nưa, chúng ta mau về thôi.”

Bạch Mân cười: “Sao hôm nay anh tới muộn thế?”

Cô cũng rất tò mò về mẹ ruột Đình Hoài, cũng chính là mẹ chồng cô.

Đường đời rất dài, cô sẽ dừng lại để chờ đợi rất nhiều người, nhưng trong số đó không hề có tên Cố Duệ Hoài.

Từ khi anh ta bóp cổ cô, chất vấn lý do cô làm Điền Tĩnh bị thương, anh em họ đã không thể hàn gắn nữa.

Cố Đình Hoài mỉm cười, bảo: “Yên tâm đi, chưa đến Tết thì nhà ta đã được vào nhà mới rồi!”

Bạch Mân nhìn Cố Nguyệt Hoài, nhớ đến chuyện hồi nãy, cô ngập ngừng nói: “Là vì chuyện ở cổng thư viện à.”

Bạch Mân sửng sốt, không hiểu vì sao Cố Đình Hoài lại sốt sắng như thế, bèn bối rối gật đầu.

Bạch Mân thoáng nhìn qua Cố Duệ Hoài, thấy anh ta đang nhìn Cố Nguyệt Hoài chằm chặp, cô không khỏi nhíu mày, tự giác lùi về sau để chắn tầm mắt của đối phương, khẽ giục: “Chúng ta mau về thôi.”

Bạch Mân ngạc nhiên, vui mừng hỏi: “Mua gạch xong rồi ạ?”

Bạch Mân cả kinh: “Cố, Cố Duệ Hoài? Anh bảo, người đàn ông kia là em hai nhà anh? Sao lại thế? Chẳng phải anh ta…” Bạch Mân sững người, cô chỉ biết là Cố Duệ Hoài rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử để đi theo mẹ anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Nguyệt Hoài chẳng thèm nâng mí mắt lên nhìn, cô bình thản nói: “Ừ, đi thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ vậy, Bạch Mân không cố gặng hỏi nữa, tóm lại thì đây chẳng phải chuyện quan trọng lắm.

Bạch Mân thổn thức trong lòng, mất một hồi lâu mới định thần lại. Nhớ tới bộ dạng bị người ta chỉ thẳng mặt của Cố Duệ Hoài, cô không nhin được mà hỏi Cố Đình Hoài: “Hai hôm trước em có nghe người ta đồn Duệ Hoài sắp kết hôn, thế mà hôm nay lại chạm mặt nhau thật, có điều…”

Đường về cũng không quá xa, vả lại còn có người nói chuyện cùng, đêm tối cũng chẳng còn đáng sợ nữa.

Vạn Thanh Lam vẫy tay, hào hứng chạy tới bên Hoàng Bân Bân, đối phương đưa tay xoa lên đầu cô, vẻ mặt tràn đầy sự cưng chiều rồi nắm tay nhau đi xa dần. Dưới ánh đèn tù mù, rất nhanh chỉ còn lại một mình Cố Duệ Hoài.

Anh thở hổn hển, vừa nhìn đã biết là chạy tới đây, mới thấy hai người là anh hỏi ngay: “Hai người các em không đợi ở công xã mà lại tự về đây hả, trời tối thế này.”

Bạch Mân kéo Cố Nguyệt Hoài, khẽ nói: “Là nhờ vào Nguyệt Hoài, nếu không có em ấy thì chúng mình được ở nhà mới à?”

Tròng mắt anh ta khô khốc, muốn khóc nhưng chẳng khóc nổi, chỉ có thể bối rối dụi lên khoé mắt đỏ bừng.

Bạch Mân nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ họ biết nhau nhưng quan hệ không êm đẹp lắm?

Tần Vạn Giag là người đứng đầu công xã Hoàng Oanh, là một quan chức yêu nước thương dân, ngay cả người không biết gì nhiều như cô cũng từng nghe về đại danh của ông ta. Song, cô thực sự không ngờ rằng mẹ chồng cô lại lấy được một người như vậy!

Cố Đình Hoài cười lại, bảo: “Anh vừa xếp gạch xong nên mới để lỡ giờ, vội chạy đến đây ngay.”

Bạch Mân nhìn sang Cố Đình Hoài rồi dè dặt dõi theo Cố Nguyệt Hoài. So với em hai mới vừa gặp kia Cố Nguyệt Hoài có chỗ đứng trong lòng Bạch Mân cao hơn nhiều. Tuy không đành lòng nhưng cô cũng không có gì để nói.

Mềm lòng? Cố Nguyệt Hoài tự vấn bản thân, cô là người mềm lòng thật ư?

Cô kéo tay Cố Nguyệt Hoài, chào tạm biệt Vạn Thanh Lam rồi vội vàng rời đi.

Dù sao thì Bạch Mân cũng đến dự đám cưới của Cố Nguyệt Hoài, đến lúc ấy cô sẽ biết thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô không giấu giếm làm gì, kể lại đầu đuôi sự việc vừa xảy ra ở cổng thư viện. Nghe xong, Cố Đình Hoài hơi khựng lại: “Em bảo là cô gái kia nhắc tới bí thư Tần? Cô ta còn nói chàng trai kia có dựa dẫm vào bí thư Tần nên mới có thể kết hôn với mình?”

“Hai người chơi trò thần bí gì vậy? Nguyệt Hoài, em biết người đàn ông vừa nãy hả?” Bạch Mân không ngốc, vừa nhìn đã biết giữa hai người họ có gì đó sai sai, chỉ nghĩ sơ sơ cũng nhận ra là có nguyên nhân, vả lại ánh mắt người đàn ông kia nhìn Cố Nguyệt Hoài cũng rất kì lạ.

Cố Nguyệt Hoài ngẫm nghĩ rồi nói: “Kia là Cố Duệ Hoài.”

Bạch Mân cũng biết, chuyện về Cố Duệ Hoài không phải là điều một người dâu con mới về nhà chồng như cô có thể nhúng tay vào được, hơn nữa quan hệ giữa anh ta và nhà họ Cố cũng rất rối rắm, nhưng khi nghĩ đến bộ dạng u ám hồi nãy của đối phương, cô lại cảm thấy không đành lòng.

Anh vừa nói vừa nhìn thoáng qua vẻ mặt lãnh đạm không cảm xúc của Cố Nguyệt Hoài, lòng thầm thở dài, nếu bé thật sự không thèm để ý đến thằng hai nữa thì tại sao hồi nãy lại tỏ thái độ như thế? Con bé vẫn luôn là người dễ mềm lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không mà.” Cố Nguyệt Hoài lắc đầu.

Cố Đình Hoài gật đầu, quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài. Thấy vẻ mặt cô có phần lạnh lùng, trông không hứng khởi cho lắm, anh không khỏi lo lắng trong lòng, nhíu mày hỏi: “Bé, sao thế? Có chuyện gì à? Có phải ở đơn vị có ai bắt nạt em không?”

Rất lâu sau đó, Cố Duệ Hoài cười giễu chính mình, nặng nề lê cái chân tập tễnh về phía nhà xưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi đã nói hết những điều nên nói rồi, chỉ xem anh làm thế nào thôi. Tôi đi trước đây.”

Ngặt nỗi, mỗi lần Bạch Mân nhắc tới việc này, cô đều có thể nhìn ra sự bài xích hiện lên giữa hai đầu lông mày anh, tựa như điều này rất khó nói ra. Nếu như có người hỏi về nhà họ Bạch mà cô lớn lên từ nhỏ đến lớn thì cô cũng không vui nổi.

Cố Đình Hoài nghi ngờ ra măt, anh hỏi Bạch Mân: “Xảy ra chuyện gì à? Bé làm sao vậy?”

Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu xem Bạch Mân, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Cố Đình Hoài: “Chẳng phải anh nói với chị ấy rồi à?”

So với mẹ chồng Lâm Cẩm Thư thì cô biết nhiều về người em thứ hai thần bí Cố Duệ Hoài hơn một chút.

Anh ta ngửa đầu nhìn lên ánh đèn chói mắt kia, lòng như c.h.ế.t lặng, dường như trên đời này không còn chốn nào cho anh ta dung thân nữa.

Nguyệt

Bạch Mân nghe Cố Đình Hoài kể lại, Cố Duệ Hoài vì một cô gái mà cãi nhau và trở mặt với gia đình, vả lại chân còn bị què.

Song, các cô vừa ra khỏi công xã không xa đã chạm mặt Cố Đình Hoài tới đón.

Cổ họng Cố Duệ Hoài nhấp nhô lên xuống, bàn chân hơi động đậy, tính đuổi theo hai cô, nhưng cuối cùng vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Cố Đình Hoài gật đầu, cầm túi từ tay Bạch Mân và Cố Nguyệt Hoài, nói: “Hôm nay anh tới xưởng sản xuất gạch đỏ ở xã bên, mua mười nghìn viên gạch. Mỗi viên giá hai xu, vị chi là hai trăm đồng. Đợi quây đất xong là khởi công được rồi.”

Trên thực tế thì không hề. Cô không vì lần chạm mặt này mà sinh lòng thương cảm với Cố Duệ Hoài. Sở dĩ cô im lặng là vì đang nhớ lại kiếp trước, ngã một lần sẽ phải khôn lên. Tuy Cố Duệ Hoài hối hận nhưng cô sẽ không quay đầu tha thứ.

Chương 480: Chương 480

Bạch Mân cẩn thận suy nghĩ một chút, con ngươi hơi co lại: “Là bí thư Tần kia?”

“Ừ.” Trước sự khẳng định của Cố Đình Hoài, Bạch Mân bỗng không biết nên nói gì.

Trên quãng đường còn lại, cả ba người đều không nói lời nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 480: Chương 480