Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 569: Chương 569

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 569: Chương 569


Việc đầu tiên Cố Nguyệt Hoài làm khi về nhà là rửa tay, lúc này mọi người trong nhà đều đã ngủ, chỉ còn Yến Thiếu Ngu đang chờ trong phòng.

"Tôi không đắc ý, bây giờ tôi chỉ thấy nhẹ nhõm vì đã giải quyết được chấp niệm thù hận đã gánh vác hai đời." Cố Nguyệt Hoài nói ra từng chữ, từ trên cao nhìn xuống Điền Tĩnh, bây giờ cô c*̃ng không quan tâm bí mật hay không bí mật gì nữa.

Quả nhiên Cố Nguyệt Hoài là nữ chính được chọn, ngón tay vàng không chỉ có năng lực thao túng thực vật, mà còn có không gian!

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô khóa cửa lại rồi nắm lấy tay Yến Thiếu Ngu, hai người đồng loạt biến mất trong phòng.

Mặt Điền Tĩnh đỏ bừng lên, phát ra âm thanh "Ô ô ô", nhưng đau đớn vì ngạt thở trong cổ làm cho cô ta sợ hãi, Cố Nguyệt Hoài không cho cô ta thời gian giãy dụa, đưa tay ra nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của Điền Tĩnh, trong một cái chớp mắt tiếp theo, người đã bị đưa vào trong không gian Tu Di.

Khi nói đến câu sau, giọng nói của Cố Nguyệt Hoài trở nên rất nhẹ, rất nhạt, giống như mỏi mệt dày đặc vẫn luôn bám lấy cô sắp tan thành mây khói.

Cố Nguyệt Hoài buông lỏng dây leo đang quấn cổ cô ta ra, còn dây leo quấn quanh tay chân và bụng cô siết chặt hơn mấy phần, mãi cho đến khi cô ta lộ ra vẻ mặt đau đớn. Sắc mặt Điền Tĩnh trắng bệch, giọng nói dữ tợn: "Cố Nguyệt Hoài! Tao chỉ kém mày một nước cờ, mày đắc ý cái gì?"

Cố Nguyệt Hoài khẽ nheo mắt, duỗi ra năm ngón tay, cành táo đầy gai nhọn cấp tốc sinh trưởng, quấn chặt lấy thân thể Điền Tĩnh, làm cho cô ta phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tứ chi cũng không ngừng co thắt run rẩy vì đau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô vẫn luôn nghĩ xem nên g.i.ế.c Điền Tĩnh như thế nào, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đưa người vào trong không gian Tu Di. Thứ nhất, cô coi nơi này là vùng đất thuần khiết và bí mật, không muốn người khác để biết về nó. Thứ hai, cô cảm thấy đối phó Điền Tĩnh không cần thiết làm bẩn không gian Tu Di.

"Cô.." Đồng tử của Điền Tĩnh co rụt lại, cô ta hít vào một hơi lạnh.

Ngón tay Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, dây leo bị mai phục trước đó khóa chặt cổ họng cô ta.

Cố Nguyệt Hoài chưa buông tay, Điền Tĩnh đã điên điên khùng khùng nhếch miệng cười lên.

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên lạnh lẽo, cô bình tĩnh nói: "Cô thật sự không sợ c.h.ế.t sao?"

Đầu óc Điền Tĩnh choáng váng một hồi, khi cô ta mở mắt ra lần nữa, không còn là khoảng sân tối tăm đổ nát của nhà họ Điền nữa, mà là một thế giới chim hót hoa nở, đồng tử của cô ta chấn động, trong lòng có một suy đoán, hai mắt bỗng nhiên đỏ ngầu, vừa ghen tị vừa tuyệt vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi cô rời khỏi sân của nhà họ Điền, thực vật vốn đang chen chúc trên mặt đất c*̃ng lần lượt khô héo, héo tàn, hoà vào trong bùn đất.

Ngón tay vàng của Cổ Nguyệt Hoài vượt xa dự liệu của cô ta, dưới năng lực phi thường như vậy, không biết cô ta có thể còn sống hay không. Dựa theo sự căm hận của Cố Nguyệt Hoài đối với cô ta, chỉ sợ là sẽ không tha mạng cho cô ta, nếu cô muốn xử lý t.h.i t.h.ể thì hoàn toàn có thể làm không để lộ dấu vết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Nguyệt Hoài nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của cô ta, có chút buồn cười: "Vẻ mặt này của cô là sao đây? Không phải cô dẫn tôi tới đó sao? Lúc này đã thành tù nhân mà vẫn dám trợn mặt với tôi à, Điền Tĩnh, tôi đợi ngày này đã rất lâu rồi."

Nội tâm tuyệt vọng của Điền Tĩnh còn chưa lắng lại thì một giây sau, trước mặt xuất hiện hai người.

Điền Tĩnh mịt mờ nhìn cô một cái, nụ cười càng ngày càng rực rỡ: "Mày cho rằng tao sẽ nói cho mày biết? Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mày à?"

Cô ta nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, toàn thân không ngừng run rẩy.

*Giấc mộng xuân thu: Những suy nghĩ không phù hợp với thực tế, hão huyền. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điền Tĩnh có vấn đề, thay vì g.i.ế.c c·h·ế·t, để cô ta mang tất cả bí mật vào trong lòng đất, không bằng trước khi ra tay thì cạy miệng cô ta, triệt để chặt đứt khả năng cô ta có thể phụ thể trùng sinh, chấm dứt tai hoạ này!

Vẻ mặt Điền Tĩnh dữ tợn, thì thầm nói: "Đừng g.i.ế.c tao, đừng g.i.ế.c tao, tao sẽ nói cho mày biết tất cả!"

Cô ta nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt cổ quái, trong cổ họng phát ra một tiếng cười đáng sợ.

Cô ta không ngờ sau khi mình nỗ lực nhiều như vậy, mà vẫn kém một nước cờ, bại trong tay Cố Nguyệt Hoài.

Nhưng đủ loại suy đoán và hơi thở của thảm thực vật truyền đến hôm nay đã khiến cô thay đổi quyết định.

Điền Tĩnh hạ thấp giọng, vẫy tay gọi Cố Nguyệt Hoài: "Cố Nguyệt Hoài, có phải cô rất muốn biết lai lịch của tôi hay không? Nào, lại đây, tôi sẽ nói cho cô biết, nói thật, tôi cũng rất tò mò, đời trước cô đã trải qua những gì."

Từ khi Điền Tĩnh đi ra ngoài, đến lúc Cố Nguyệt Hoài rời đi, cả quá trình không hơn hai phút.

Chung quy lại, mối hận cũ của cô và Điền Tĩnh cũng đã đến lúc kết thúc.

Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt dữ tợn của Điền Tĩnh bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Trong lúc suy tư, Cố Nguyệt Hoài đã tới gần, mà cô ta c*̃ng tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.

Điền Tĩnh lạnh lùng cười, phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe như bà già: "Thắng làm vua thua làm giặc, mày chưa từng nghĩ tới chuyện tha cho tao, đúng không? Thay vì trước khi c.h.ế.t giải thích cho mày, không bằng mang theo tất cả bí mật xuống địa ngục!"

Cô ta muốn “Quỷ tử" c.h.ế.t dưới tay Cố Nguyệt Hoài, như vậy thì "Quỷ tử" sẽ có ác ý và ôm hận Cố Nguyệt Hoài, thậm chí cả nhà họ Cố, nhưng vấn đề bây giờ là, nếu như cô ta c·h·ế·t, "Quỷ tử" có mạnh hơn thì có ích lợi gì?

Nhưng mà, Điền Tĩnh nhanh chóng cảm nhận được có gì đó không ổn, ánh mắt nhìn về phía thảm thực vật xanh trải rộng trên mặt đất, cô ta nhướng mày tỉnh táo lại, xế chiều hôm nay, rõ ràng Phan Ngọc Lương đã dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại trong sân, đây là cái gì?

Cô ta trùng sinh từ thời hiện đại, đã đọc vô số tiểu thuyết, đã nhìn thấy rất nhiều ngón tay vàng, đương nhiên năng lực tiếp thu tốt hơn nhiều so với người trong nguyên tác, chỉ cần nhìn vào cảnh này, cô ta đã hiểu, xem ra ngón tay vàng mà Cố Nguyệt Hoài đào được từ sân sau chính là điều khiển thực vật!

Cố Nguyệt Hoài nghe cô ta nói vậy c*̃ng không hoảng hốt, đột nhiên cô cong môi, đến gần cô ta theo mong muốn của Điền Tĩnh.

Trong bóng đêm đen kịt, chỉ có tiếng ve và tiếng dế tiếng kêu.

Một lát sau, cô ta nói: "Xem ra, đời trước tao đã thành công."

Đúng như Điền Tĩnh suy đoán, cô để lộ không gian Tu Di và năng lực chữa trị, vì không nghĩ tới chuyện sẽ buông tha cô ta.

Đầu óc Điền Tĩnh trống rỗng, giống như bị người ta đánh một phát thẳng vào đầu, cô ta ngạc nhiên nhìn dưới chân Cố Nguyệt Hoài, cô đi một bước, thảm cỏ xanh dưới chân sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bao trùm lên dấu chân của cô.

Sống lưng Cố Nguyệt Hoài run nhè nhẹ, đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu mím lại, anh đưa tay lên lưng cô rồi nhẹ nhàng vỗ về, an ủi.

Mặc dù giải quyết như thế này thì lợi cho Điền Tĩnh, nhưng cô còn có cuộc sống của riêng mình, ngày mai chính là hôn lễ của cô, cô muốn đi vào quỹ đạo, không còn bị thù hận trói buộc, cô cũng muốn làm một người thật đơn giản, có một cuộc sống vui vẻ.

Khóe miệng cô ta cong lên quỷ dị, giọng nói xen lẫn khiêu khích và lạnh lẽo: "Có phải mày muốn nghe tao nói như vậy hay không? Cố Nguyệt Hoài, nằm mơ giấc mộng xuân thu* của mày đi! Tao muốn mày phải mơ hồ! Đến c.h.ế.t cũng không biết lai lịch của tao!"

Chương 569: Chương 569

Cảnh tượng tình yêu sâu đậm giữa hai người họ càng khiến ánh mắt Điền Tĩnh càng thêm đau nhói, sắc mặt cô ta tái xanh, cả người giống như một bóng ma.

Cố Nguyệt Hoài nhìn xung quanh một vòng, sau đó thu hồi bộ rễ thực vật chịu trách nhiệm "Canh gác", ngay sau đó cấp tốc rời đi.

Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nhìn cô ta không lên tiếng, sau khi bị Nhậm Thiên Tường làm nhục, ức h**p, Điền Tĩnh có dấu hiệu điên cuồng, tâm lý của cô ta đang trên bờ vực sụp đổ, sau khi bị đưa đến thủ đô, tình hình không những không khá hơn mà càng ngày càng nghiêm trọng.

Nguyệt

Trong lòng cô ta lạnh lẽo, trái tim bỗng nhiên sững lại, cô ta há mồm muốn gào lên.

Cô đưa cô ta vào không gian, rõ ràng là sẽ không bỏ qua cho cô ta, mà cô ta cũng trở thành thịt trên thớt, mặc người c.h.é.m g·i·ế·t.

Yến Thiếu Ngu thấy cô bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, anh hạ giọng nói: "Xong rồi?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Nguyệt Hoài giẫm lên một thảm cỏ xanh mơn mởn, nhìn nụ cười như điên cuồng trên mặt Điền Tĩnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 569: Chương 569