Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 217
“Đúng vậy.” Hồ Nguyệt Hồng cũng cảm khái, “Năm đó chồng chị sợ hãi đến mức suốt ngày canh chừng mẹ con chị. Đợi chị hết cữ thì chính anh ấy lại đổ bệnh vì kiệt sức.”
“Giờ chị chỉ mong hai cô con dâu sau này sinh thêm cho chị một đứa cháu gái thôi.”
Hồ Nguyệt Hồng thở dài, tiếc nuối nói: “Năm đó lúc mang thai đứa thứ hai, chồng chị lại không ở nhà. Sau này sinh thì anh ấy nhất quyết đưa chị đến bệnh viện vì sợ có chuyện. Nhờ vậy mới giữ được mạng chị lúc băng huyết.”
Chương 217 (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao thì sau này những nhân vật lớn từ thành phố cũng chẳng quay về báo thù, ngược lại mọi người còn âm thầm ngưỡng mộ, nghe nói mấy năm trước cũng có không ít người lén giúp đỡ hai ông cháu trong chuồng bò.
“Yên tâm đi, tôi – Tống Dĩ Huyên – nói được thì làm được!”
Điều khiến Đỗ Tiểu Oánh bất ngờ là Hồ lão đại, vốn cao gầy, mạnh mẽ, lanh lợi, lại là một người sợ vợ. Cứ hễ có món ngon gì là trước tiên nghĩ đến vợ.
Mấy đứa nhỏ học hành đều chăm chỉ, ngay cả những thứ học thêm ngoài giờ cũng không hề lơ là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả nhà làm bữa tiễn biệt cho ông cháu họ.
Trong làng, mọi người cũng đang bàn tán xôn xao. Trong mắt họ chẳng hề có chút kinh ngạc, ngược lại đều thấy may mắn. Dân làng tuy không ưa những người bị nhốt trong chuồng bò, nhưng cũng chẳng giống một số nơi, cách vài ba ngày lại kéo người ra diễu phố rồi đánh đập.
“Chị thấy hình như rất gấp gáp, em mau về xem đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian thấm thoắt trôi qua, thoáng chốc đã đến năm 1977.
.....
Qua lại nhiều lần, cô dần thân thiết với vợ của Hồ lão đại – Hồ Nguyệt Hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe thế, Đỗ Tiểu Oánh cũng thấy sợ hãi, không nhịn được cảm thán: “Phụ nữ sinh con chẳng khác nào một chân đã bước vào Quỷ Môn Quan.”
Đỗ Tiểu Oánh nhìn con gái lớn đã ra dáng thiếu nữ, rồi lại nhìn Nhị Nha tính cách hào sảng, suốt ngày chạy khắp núi khiến khuôn mặt trắng trẻo bị rám nắng thành màu lúa mạch, vừa buồn cười vừa bất lực.
Tiểu Diệc và Nhị Nha, hai đứa bằng tuổi, bịn rịn không rời, còn hẹn gặp lại ở thủ đô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông cụ dặn dò từng lời với mấy cô bé xinh xắn mà ông đã nhìn chúng lớn lên trong những năm qua.
“Chúc mừng chúc mừng, bác Tần.” Đỗ Tiểu Oánh dắt Ngũ Nha vội vàng về nhà. “Vậy bác với Tiểu Diệc khi nào xuất phát?”
Ông cụ Tần nhìn ngôi làng nơi mình đã sống bao năm, trong mắt dần trở nên mơ hồ: “Ngày ngày ta đều mong sớm được rời đi, không ngờ lúc thực sự phải đi lại thấy luyến tiếc như thế này.”
Hồ Nguyệt Hồng thì trắng trẻo, hơi mập mạp, tính tình sảng khoái, thẳng thắn, thấy Đỗ Tiểu Oánh dắt theo mấy cô con gái vừa ngoan vừa xinh thì tràn đầy ngưỡng mộ.
Đỗ Tiểu Oánh chở theo Ngũ Nha vừa về tới cổng làng thì gặp Lưu Đại Cước báo tin vui bất ngờ này, vội vàng hỏi: “Thế họ đâu rồi?”
Đỗ Tiểu Oánh hạ giọng trêu chọc: “Chị Nguyệt Hồng, sao chị không sinh thêm cho anh rể một cô con gái nữa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiểu Oánh, cuối cùng em cũng về rồi. Em không biết đâu, hôm nay trên huyện có người xuống thông báo ông Tần bọn họ đã được minh oan, được trở về thành phố rồi!”
“Ăn xong cơm trưa là đi.”
Đỗ Tiểu Oánh cười: “Bác Tần, chúc bác và Tiểu Diệc lên đường thuận buồm xuôi gió.”
Từ sau khi cặp vợ chồng trong chuồng bò năm ngoái được minh oan quay về thành phố, thái độ của dân làng đối với hai ông cháu còn lại cũng thoáng hơn, thường ngày mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Tiểu Oánh, chị chỉ hâm mộ mấy đứa con gái nhà em thôi, đứa nào cũng vừa xinh vừa hiểu chuyện.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.