Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thanh Đinh Chi Âm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 200
Nói đến hai chữ cuối cùng, ông ấy không quên ném cho Phó Thập Đông một ánh mắt không thể diễn đạt bằng lời.
Đại bổ là rượu bổ? Theo cảm nhận của cô, đây có lẽ cũng giống như rượu hoa đào, rất tốt cho cơ thể.
Diệp Ngưng Dao nuốt miếng sủi cảo xuống bụng, trực tiếp giơ ngón tay cái lên với anh: “Không tệ, anh thật lợi hại! Món nào anh làm cũng rất ngon!”
Nồng độ của loại rượu này quá cao, chỉ một ngụm đã thấy cổ họng cay xè.
Mỗi lần ăn cơm, miếng ăn đầu tiên của Diệp Ngưng Dao nhất định phải do người đàn ông này gắp, những người khác cũng đã thành thói quen, mỗi người đều vươn đũa gắp một chiếc sủi cảo ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cay và sặc, uống dở quá!
Mấy năm nay hai đứa nhỏ đang tuổi lớn, nhà không có tiền nên anh chỉ có thể suy đi tính lại để tối đa hóa giá trị của các loại nguyên liệu.
Chương 200
Ngay sau đó, cô gắp một miếng bỏ vào bát anh, lễ phép nói: “Đừng chỉ nhìn em ăn, anh mau ăn đi.”
Cô đỏ mặt cầm sủi cảo lên nếm thử, ừm, tươi quá!
“Em tự nghĩ ra.” Người đàn ông cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích nhiều.
Vì được nuôi dưỡng bằng linh lực nên các loại rau và thuốc bắc trồng trong vườn rau của cô phát triển rất tốt, ngay cả tỏi tây cũng chắc và mềm.
“Được, được.” Phó Thập Đông lấy tiền ra, mua thêm ba cân rượu trắng cùng với con cá chạch quay về.
“Chú của cháu nói buổi tối làm sủi cảo nhân tỏi tây cho chúng ta, thím cũng chưa ăn qua, không biết có ngon hay không.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Viện giúp cô bỏ tỏi tây vào trong sọt trúc bên cạnh, tò mò hỏi: “Thím à, không phải là chúng ta muốn ăn sủi cảo sao? Làm sao mà ăn tỏi tây đây?”
“Làm sao vậy?” Phó Thập Đông chăm chú nhìn vợ, chờ cô cho ý kiến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tục ngữ có câu, sủi cảo ăn với rượu thì càng ngon, Diệp Ngưng Dao lấy ra loại rượu bổ mà cô mua ở chợ đen, rót cho bản thân và Phó Thập Đông mỗi người một ly, chỉ mới uống một ngụm cô đã ho sặc sụa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đáng tiếc là Phó Thập Đông vẫn còn là một xử nam nên anh không hiểu ý nghĩa của nó, ban đầu anh không muốn mua, nhưng sau khi Diệp Ngưng Dao nghe đã thấy hứng thú.
“Cháu cũng chưa ăn bao giờ.” Phó Viện nhìn chằm chằm vào tỏi tây trong giỏ, tưởng tượng bọc trong sủi cảo sẽ có mùi vị như thế nào.
Về đến nhà, mấy người cùng nhau làm, Phó Thập Đông phụ trách làm cá chạch, Trang Tú Chi phụ trách thái thịt bằm, Diệp Ngưng Dao đi ra vườn rau cắt tỏi tây.
Ngoài ra còn có mùi thơm của thịt nữa nên là rất ngon!
Vì vậy cô giật giật góc áo của người đàn ông: “Chúng ta đi mua một ít về đi, trong nhà không có rượu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi nhấp vài ngụm canh, Diệp Ngưng Dao đỏ mặt đẩy ly rượu của mình cho Phó Thập Đông, nói rằng cô không muốn uống.
Rơi vào đường cùng, Phó Thập Đông chỉ có thể lấy rượu của cô và rót vào cốc của mình để uống.
Sủi cảo được nhồi hẹ, trứng và thịt lợn, ngoài ra Phó Thập Đông còn cho một ít thịt sò đỏ vào, ngoài đồ chua nhúng qua, trên bàn ăn còn có một nồi canh cá chạch hầm.
Mọi người đều bận rộn với công việc của bản thân, một bữa tối thịnh soạn cuối cùng đã sẵn sàng.
Phó Thập Đông vội vàng đưa canh cho cô: “Uống từ từ thôi.”
Sau khi mấy người đã yên vị, Phó Thập Đông rót giấm vào bát của Diệp Ngưng Dao và lũ trẻ, sau đó gắp một miếng bỏ vào bát của vợ, nói: “Ăn thử đi.”
Kể từ khi kết hôn, Diệp Ngưng Dao cảm thấy bản thân ngày càng giống một đứa trẻ chưa lớn, mọi mặt trong cuộc sống của cô đều do anh chăm sóc.
Canh cá chạch hầm hoàn toàn không có mùi đất, Trang Tú Chi ăn vài ngụm không nhịn được liền khen ngợi: “Đông Tử, em học ở đâu mà nấu ăn ngon như vậy?”
“Được, cân cho tôi hai cân.” Người trong nhà nhiều như vậy, một con cá chạch cũng không đến hai lạng thịt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.