Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Chương 137

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137


“Bọn anh làm trong đội hai ở đường phía đông, em tất nhiên là không tìm thấy bọn anh rồi."

Chương 137: Chương 137

Nụ cười của Vãn Vãn làm trong lòng mẹ Trình cũng cảm thấy thoải mái, mệt nhọc trên người dường như cũng tiêu tan đi rất nhiều, cô ấy khen một tiếng "Ngoan", còn nói: "Hôm nay thím về nhà làm bánh rán, Vãn Vãn muốn ăn không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vãn Vãn, con nghỉ ngơi đi, để anh Trình Kiêu của con làm. Nó da dày thịt béo, làm nhiều việc một chút cũng không sao. Còn Vãn Vãn của chúng ta không thể làm như vậy, con chờ một chút, thím đi làm bánh rán."

“Em ở nhà chờ là được, chạy ra đây làm gì? Không mệt sao?" Trình Kiêu đưa tay muốn lau mồ hôi cho cô bé, lại phát hiện tay mình hơi bẩn, trên người cũng bẩn, đành phải từ bỏ.

Mẹ Trình ngạc nhiên: "Vãn Vãn biết đun nước? Một mình con làm hả? Con còn nhỏ như vậy, không sợ sao?"

Tô Kiến Dân càng nắm chặt nắm đ.ấ.m nói: "Ai dám hại Vãn Vãn, con sẽ không tha cho hắn.

Đó là lần đầu tiên Trình Kiêu làm nghề mộc, tác phẩm đầu tiên của cậu ấy làm chính là cái ghế nhỏ này.

Mọi người trong nhà đều biết cô bé có sở thích này, cũng không có ai tranh băng ghế với cô bé, ai cũng làm mọi cách để nuông chiều cô bé.

Con nhà nghèo sẽ phải tự lập rất sớm, Tiểu Kiêu nhà cô ấy là như vậy, Vãn Vãn cũng vậy.

Vãn Vãn đi theo Trình Kiêu đến Trình gia, Tia Chớp cũng đi theo.

Trình Kiêu đi tắm, Vãn Vãn đi tới nhóm lửa giúp mẹ Trình. Mẹ Trình hỏi: "Vãn Vãn, con có biết nhóm lửa không? Nếu không thì chờ anh Trình Kiêu tắm xong để anh ấy nhóm “Con sẽ làm,"Vãn Vãn dừng một chút: "Hôm nay, con còn đun nước" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy nhìn về phía mấy anh em Tô Kiến Quốc, Kiến Quốc vội vàng nói: "Mẹ, chuyện này ba anh em chúng con đều biết, bọn con sẽ không làm gì gây bất lợi cho Vãn Vãn"

Lục Tư Hoa đã đi nấu cơm, gọi Tô Kiến Dân vào nhờ cậu ấy giúp nhóm lửa.

Vãn Vãn đuổi theo, thấy người từ xa đi tới ánh mắt lập tức sáng lên, gọi một tiếng: "Anh Kiêu"

Trình Kiêu nói: "Ừ, lát nữa anh sẽ qua múc một chén" Trước kia cậu ấy sẽ rất ngượng ngùng, mỗi lần Kiến Binh bảo cậu ấy qua, cậu ấy sẽ đều từ chối, nhưng bây giờ là Vãn Vãn gọi cậu ấy qua, cậu ấy muốn qua.

“Muốn ạ." Vãn Vãn còn nói: "Hôm nay nhà con cũng làm canh hầm xương, anh Kiêu cũng tới múc một bát đi."

Tô Vãn Vãn nói: "Không mệt, hôm nay em còn đi đưa nước tận hai lần" Mỉm cười với cậu bé: "Anh Kiêu không có ở đó" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đồ ăn trong vườn rau nhà bọn họ cực kỳ tươi ngon, không biết là do chủng loại hay là bọn họ chăm sóc tốt mà ăn vào cực kỳ ngon. Có đôi khi, dù cho không thêm đồ mặn như thịt, chỉ ăn những loại rau này thôi cũng có thể làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Nhìn thấy Vãn Vãn sôi nổi chạy về phía mình, thần kinh vốn đang căng thẳng của cậu ấy chậm rãi thả lỏng xuống.

Từ lúc bọn họ trở về nói chuyện với Vương Tam, Văn Vãn cũng đã ra hỏi phòng.

Dường như còn có lời đáp lại từ xa xa truyền đến.

Mặc dù như thế, cậu ấy cũng rất vui, cho dù chỉ nhận được bảy phần, lương thực mà gia đình có được bao nhiêu năm cũng đủ hai mẹ con bọn họ ăn.

Đột nhiên, Tia Chớp đang nằm sấp bỗng dưng đứng thẳng người lên, hai lỗ tai nhọn dựng thẳng, của một tiếng ra bên ngoài.

Lục Tư Hoa nói: "Trong nhà còn có hai khúc xương, để mẹ nấu chút canh hầm xương, sau đó để xương cho Tia Chớp ăn “Tia Chớp cũng là thành viên trong nhà chúng ta, lại là anh hùng vĩ đại, tất cả xương nên cho nó ăn" Tô Kiến Dân cũng tranh nhau nói.

Nhưng Vãn Vãn, đứa nhỏ này vẫn tự lập sớm như vậy, tuổi còn nhỏ mà cô bé đã có thể nghĩ đến chuyện giúp gia đình làm việc nhà.

Tia Chớp như vậy khiến ba anh em Kiến Quốc rất buồn cười. Không chỉ có Vãn Vãn yêu thích con ch.ó săn này, ba anh em bọn họ cũng đã yêu thích con ch.ó này từ lâu, ngay cả cha mẹ cũng coi Tia Chớp như một thành viên quan trọng trong gia đình.

Vãn Vãn rất thích cái ghế này, bất kể là ở trong sân, hay là ở đâu, cô bé đều lấy băng ghế nhỏ này ra ngồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tia Chớp đứng dậy lao ra như một mũi tên.

Chín tuổi, cậu ấy phải gánh vác sức nặng kinh tế của gia đình giống như người trưởng thành, phải theo mẹ ra ngoài làm việc, kiếm được cũng chỉ có bảy phần lương trong mức lương bình thường.

Tô Kiến Quốc đứng thẳng người, nhìn ra bên ngoài, cách hàng rào tường anh ấy nhìn thấy hai người một c·h·ó cách đó không xa đi tới, mắt hơi nhíu lại.

Tia Chớp và Báo Săn cùng sóng vai đi tới, vừa đi còn đồng thời quay đầu lại liếc mắt nhìn chủ nhân của mình rồi vẫy vẫy đuôi.

Vãn Vãn biết mẹ Trình sẽ kinh ngạc, dù sao cô bé cũng mới hai tuổi. Nhưng tất nhiên không thể so sánh cô bé với một đứa trẻ hai tuổi bình thường được? Bởi cô bé có linh hồn trưởng thành, chỉ là sức khoẻ hơi yếu một chút, nhưng có Tia Chớp ở bên cạnh hỗ trợ cô bé cảm thấy mình rất có khả năng làm được.

Động tác đều tương đối đồng nhất.

Tuy rằng Vãn Vãn bị mẹ Trình ngăn cản, không cho cô bé nhóm lửa, nhưng trong lòng cô bé vẫn rất vui vẻ, ai mà không muốn được người cưng chiều chứ? Thêm một người cưng chiều cô bé, chứng tỏ thêm một người yêu cô bé.

Kiến Binh cũng gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần là việc gây bất lợi cho Vãn Vãn, anh em chúng con sẽ không làm."

Cô bé cảm thấy nhàm chán, chỉ có thể nhìn cha mẹ và hai anh trai bận rộn trong vườn rau, có đôi khi cảm giác sống một cuộc sống bình thường như vậy cũng là một loại hạnh phúc, một loại hưởng thụ.

Trình Kiêu kiệt sức đi tới, cậu ấy hôm nay thực sự rất mệt mỏi.

Vãn Vãn la lên: "Tia Chớp!" rồi cũng đuổi theo.

Kiến Quốc và Kiến Binh ở ngoài sân giúp Tô Cần cùng nhau cuốc cỏ và bón phân cho vườn rau. Mảnh đất trồng rau trong nhà họ phát triển cũng cực kỳ tốt, bình thường rau dưa một mình nhà họ cũng ăn không hết. Nên bọn họ thỉnh thoảng còn gửi rau đến chỗ bí thư Lý để cải thiện chất lượng bữa ăn cho hai vợ chồng bọn họ.

Từ trong lời nói đứt đoạn của cô bé, Trình Kiêu nghe ra rằng cô bé đi đưa nước cho người nhà hai lần, nhưng không thấy cậu ấy đâu.

Tô Vãn Vãn rất vui vẻ, cô bé nói với Tia Chớp: "Tia Chớp, em nghe thấy không? Mẹ nói sẽ cho em ăn một khúc xương lớn, chắc chắn em rất vui"

Tia Chớp ngồi xổm dưới mái hiên, ngẩng cao đầu nhìn đám người Tô Cần.

“Không sợ." Giọng nói mềm mại vang lên trong phòng bếp nhỏ, nghe được mũi mẹ Trình cay cay.

Tia Chớp giống như nghe hiểu lời cô bé nói, nằm sấp xuống, vuốt vuốt lông của nó, đuôi vểnh lên thật cao, đầu lưỡi thè ra, nhe răng, rất vui vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lại nghĩ đến con của mình, mẹ Trình lại cảm thấy thổn thức.

Nhưng tình huống bên nhà họ Tô so với nhà họ Trình của cô ấy vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất sau khi Tô gia chia nhà, người làm việc trong nhà nhiều, tiền công cũng nhiều, cũng không có chuyện ăn không đủ no.

Tô Vãn Vãn ngồi dưới mái hiên, bên cạnh có Tia Chớp ngồi cùng cô bé. Hai tay cô bé đan chéo dưới cằm, cong hai chân ngồi trên băng ghế nhỏ. Cái ghế nhỏ kia cũng là Trình Kiêu làm cho cô bé.

Cậu ấy sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, để trong nhà có nhiều lương thực một chút. Cậu ấy làm tất cả để nuôi sống mẹ mình, không muốn mẹ vì cậu ấy mà quá mức lao lực. Mẹ mấy năm nay tóc đã bạc rồi, lúc cha còn sống hẳn là chưa từng để mẹ vất vả như vậy?

Tô Kiến Quốc khen: "Hôm nay Tia Chớp giỏi nhất, đêm qua nó còn giúp con đưa nước. Mẹ ơi, mẹ có muốn làm món gì ngon cho Tia Chớp không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137