Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Chương 147

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Chương 147


"Có Vãn Vãn ở cùng bé Kiêu, tôi yên tâm rồi" Mẹ Trình nói: "Từ sau khi Hiểu Mộng lạc mất, bé Kiêu lúc nào cũng ủ rũ, giờ đã có Vãn Vãn bên cạnh, tâm trạng của nó ắt sẽ khá hơn rất nhiều, sẽ không còn nặng trĩu tâm sự như thế nữa"

Cứ để cậu ấy coi Vãn Vãn như em gái mình vậy, vậy có thể vơi bớt phần nào trong trái tim anh.

Không chỉ mẹ con nhà họ Trình sẽ kiên trì nuôi Báo Săn, mà cả họ cũng thế.

Chú c·h·ó này thực sự không tầm thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu ấy không muốn chuyện như thế xảy ra, tuyệt đối không được như vậy.

Tô Kiến Quốc đã đoán được trước Trình Kiêu sẽ làm thế, mà cũng không chỉ mình cậu ấy mới làm vậy. Dù sau này Tia Chớp già rồi, không làm được gì nữa thì họ cũng sẽ chăm sóc nó đến khi nó c.h.ế.t già.

Giấc mơ đó là giả, đó chỉ là kết quả của việc ngày nghĩ sao đêm mơ vậy mà thôi.

Đây cũng chính là điều chị ấy lo nhất về con trai, thực chất sau khi Hiểu Mộng lạc mất, người tự trách nhất là Trình Kiêu. Trong lòng cậu ấy vẫn không thể tha thứ cho chính mình.

May quá may quá, Báo Săn vẫn còn sống.

Lúc này, Trình Kiêu và Vãn Vãn vừa chạy vào nhà họ Trình đã thấy Báo Săn đang nằm ngoan ngoãn trong chiếc nhà gỗ nhỏ của mình. Trước mặt nó là một bát thức ăn cho c·h·ó được Tô Kiến Quốc chuẩn bị cho.

Báo Săn là một tấm gương sáng, là chú c·h·ó tuyệt vời nhất.

Cho dù vì bị thương mà sau này Báo Săn không thể giúp cậu ấy đi săn nữa thì cậu ấy cũng sẽ chăm sóc Báo Săn cẩn thận đến khi nó già đi.

Họ đều biết quan hệ giữa Tia Chớp và Báo Săn rất tốt, hai đứa nó cùng được Trình Kiêu bế ra từ nhà thợ săn. Cả hai cùng lớn lên, cùng được Trình Kiêu huấn luyện, không những là anh em mà còn là anh em sống c.h.ế.t có nhau.

Trong lòng Trình Kiêu và Vãn Vãn đều thấy thấp thỏm không yên, nhưng giờ thấy hành động của Tia Chớp bỗng lại thấy an tâm phần nào.

Nó nhìn chủ nhân đầy lo lắng, sợ chủ nhân không còn cần nó nữa.

Cả hai bình ổn cảm xúc, Trình Kiêu nắm lấy tay Vãn Vãn, cả hai cùng chạy về phía nhà họ Trình.

Nhưng cuối cùng Báo Săn vẫn giữ được mạng, Tô Đồng Diệu bảo là do h*m m**n sống sót của nó quá mạnh, chú c·h·ó này đã nằm ngoài những hiểu biết của anh ấy về loài c·h·ó.

Chương 147: Chương 147

Báo Săn thấy chủ nhân đến cũng bật dậy, nhìn chằm chằm vào cậu ấy, muốn chạy ra đón cậu ấy, nhưng cơn đau truyền đến trên người khiến nó bật ra tiếng "ăng ẳng", cơ thể cũng lắc lư theo.

Cả hai đều nhìn sang nhau, lẽ nào Báo Săn ổn cả rồi?

Tia Chớp cũng đang nằm đó l.i.ế.m lông trên người Báo Săn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt cậu ấy, Báo Săn là chú c·h·ó đẹp nhất trên đời.

Lúc ấy, cậu bé cũng tưởng Báo Săn sẽ c·h·ế·t, lúc bế nó đến chỗ Tô Đồng Diệu, cậu bé thực sự không hi vọng quá nhiều.

Nếu Báo Săn có chuyện gì chắc chắn Tia Chớp sẽ không có biểu cảm như thế, càng sẽ không phản ứng như vậy.

Vì đã liều sống liều c.h.ế.t với Lương Lại Tử nên lớp lông của Báo Săn đã trở nên lởm chởm, trông hơi khó coi.

Trình Kiêu nghe tiếng Tô Kiến Quốc, vội lau sạch mặt. Cậu ấy ôm chặt Báo Săn nói: "Em sẽ nuôi nó, dù sau này Báo Săn có trở nên dụng hay không thì nó vẫn là bạn đồng hành, là người thân của em. Em sẽ nuôi nó mãi mãi, đến tận khi nó c.h.ế.t già mới thôi."

"Báo Săn!" Cậu ấy nghẹn ngào cất tiếng gọi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này nhà họ Trình gặp đại nạn, hai mẹ con họ cũng vô cùng biết ơn người nhà họ Tô, nếu như không có họ, chắc hẳn mẹ con hai người sẽ phải chịu đựng sự độc ác của Lương Lại Tử rồi.

"Báo Săn, mày không sao cả, tốt quá." Có giọt lệ nóng rơi xuống người Báo Săn, Báo Săn thè cái lưỡi to của mình ra liếʍ mặt Trình Kiêu ướt nhẹp, vậy mà trong lòng Trình Kiêu lại thấy rất mãn nguyện và an tâm.

Giờ đã có Vãn Vãn ở cùng cậu ấy, mẹ Trình cũng thấy an tâm hẳn.

Cậu ấy nói đúng, dù kết quả thế nào, họ cũng phải đối mặt. Phản ứng của Tia Chớp đã nói cho họ biết, có lẽ Báo Săn thực sự không bị gì cả, suy đoán đó khiến họ nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nên đừng nói đến Báo Săn còn từng liều c.h.ế.t cứu mạng mẹ con nhà họ Trình.

Hai người hiểu rõ Tô Vãn Vãn và Trình Tiêu cực kì thân thiết. Từ lúc Vãn Vãn mới chào đời, Trình Kiêu đã luôn bảo vệ cô bé, đích thân cứu Vãn Vãn ra khỏi bầy sói, nhà chú hai bên họ Tô cực kì cảm kích công ơn ấy.

Giờ hai đứa nhóc thân thiết như vậy, tay nắm chặt tay, khiến mẹ Trình và Lục Tư Hoa vui mừng không thôi.

Hai người Lục Tư Hoa và mẹ Trình đi sau họ thấy hai cô cậu bé nắm tay nhau trước mặt, trong lòng xuất hiện niềm vui khó diễn tả thành lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Kiêu ôm Báo Săn một lúc rồi lại buông nó ra, để nó ăn những món ngon trước mặt. Cậu ấy lại hỏi Tô Kiến Quốc: "Anh Kiến Quốc, chú Đồng Diệu nói sao ạ? Báo Săn còn có thể khỏe lại không?"

Nó phát hiện bản thân bỗng thật vô dụng.

Nếu để Trình Kiêu biết mẹ mình nghĩ như vậy, cậu ấy chắn chắn sẽ phản bác ngay. Vãn Vãn là Vãn Vãn, Hiểu Mộng là Hiểu Mộng, đây là hai chuyện khác hẳn nhau, không thể gộp chung được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Báo Săn của cậu ấy vẫn chưa c·h·ế·t, nó vẫn còn sống.

Vãn Vãn gật đầu, dĩ nhiên cô bé cũng hiểu tâm trạng của Trình Kiêu, chẳng phải cô bé cũng vậy hay sao.

Cũng chính bởi khi ấy Trình Kiêu đã ra tay cứu giúp nên giờ mới có nhà họ Tô làm quả, cứu ngược lại hai mẹ con nhà họ Trình.

"Đi thôi, dù có thế nào chúng ta cũng phải gặp Báo Săn, dù Báo Săn có.." có còn sống hay không, trốn tránh cũng không phải cách. Trình Kiêu nuốt ngược nửa sau câu nói vào trong, chặn ở họng, không nói ra miệng.

Không có Trình Kiêu là nhân trước đó thì sẽ chẳng có nhà Tô Cần là quả hiện tại. Nếu khi ấy Vãn Vãn không được cứu về, nhà Tô Cần sẽ bị tổn thương tinh thần, cuối cùng kết quả ra sao, cũng chẳng ai biết được. Có lẽ sẽ chia tay, cũng có lẽ sẽ không chia tay, có lẽ hai vợ chồng sẽ tuyệt vọng từ đó.

Là giả, chắc chắn là giả.

Thấy Trình Kiêu bảo vệ Vãn Vãn, Lục Tư Hoa rất vui lòng, vậy thì cô ấy sẽ chẳng phải sợ Vãn Vãn sẽ gặp chuyện gì nữa.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia như nhân quả tuần hoàn.

Báo Săn c.h.ế.t rồi chắc chắn sẽ có rất nhiều người đau lòng, mà đau lòng nhất chắc chắn là Trình Kiêu. Lúc đó cậu bé đã nghĩ ngay đến chuyện phải cố gắng giữ mạng cho Báo Săn.

Trình Kiêu nghĩ bụng, cảnh tượng trong giấc mơ đừng xảy ra, cho dù là bất cứ ai trong giấc mơ ấy gặp chuyện chẳng lành cũng là một niềm đau, là sự tổn thương lớn nhất với cậu ấy.

Trình Kiêu đã chạy đến, ôm chầm lấy Báo Săn. Cậu ấy ôm nó mà khóe mắt ươn ướt, Báo Săn của cậu ấy suýt chút đã..

Nếu không có Tia Chớp cắn chặt Lương Lại Tử, nếu nhà họ Tô không vừa khéo chạy về từ trên huyện thì hậu quả ra sao quả là khó mà đoán được.

Tô Đồng Diệu khi ấy đã nói, mất m.á.u quá nhiều, có lẽ không cứu được.

Dĩ nhiên Trình Kiêu cũng không biết những chuyện này.

Tô Văn Vãn đứng ngây ra sau lưng cậu ấy, chứng kiến cảnh này không khỏi cảm động. Cô bé hiểu trong lòng Trình Kiêu sợ sẽ mất đi Báo Săn biết bao nhiêu, giờ Báo Săn đã ổn rồi, đó là kết quả tốt nhất.

Nhưng trong mắt Trình Kiêu, vậy mới gọi là đẹp.

Chắc chắn không phải thật, Báo Săn không sao hết, mẹ cậu ấy cũng chẳng việc gì, Vãn Vãn càng không thể xảy ra chuyện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Chương 147