Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Viễn Phương Cổ Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 381: Chương 381
Thật ra anh cũng biết về cuộc thi này. Trường đại học của bọn anh cũng tham gia, hội học sinh vẫn luôn theo dõi tình hình. Người đạt giải cuộc thi văn sẽ được một số trường đại học sẵn lòng tuyển thẳng. Tuy Hoa Đại không có quy định tuyển thẳng nhưng cũng có quy định chỉ cần là ba học sinh đứng đầu cả nước khi thi đại học đạt điểm thi ở mức trung bình sẽ được vào thẳng Hoa Đại.
Điện thoại vang lên mấy tiếng “Đô! Đô!”, tiếng của ba Tô từ bên kia truyền tới nhanh chóng: “Alo?"
Gần đây, tâm trạng của Tô Cần rất tốt. Cho dù là công việc của ông ấy hay là chuyện học tập của Văn Vãn đều khiến ông ấy cảm thấy phấn khởi.
“Trình Trình, sao cháu cứ đi đi lại lại vậy? Có chuyện gì khiến con kích động như thế?” Ông cụ Tiêu từ quân doanh về nhà, vừa vào cửa đã thấy cháu trai đang không ngừng đi đi lại lại.
“Trình Trình, cậu nghe nói cháu muốn thành lập công ty, thế nào rồi? Có thuận lợi không?"
Tuy nhiên, viết thư cũng có cái hay, viết thư cũng rất lãng mạn. Anh cũng thích viết thư cho Vãn Vãn. Cho dù không thể hiện tình cảm trong thư thì cũng có thể nói tình hình gần đây của bản thân cho cô.
Nên nhớ điểm thi của Hoa Đại cực kỳ cao, không có chuyện thi được điểm trung bình là vào được.
Cho dù quá trình có ra sao thì kết quả là hoàn hảo.
Dù sao việc thi vào đại học là chuyện quan trọng, còn quan trọng hơn so với thi viết văn. Nếu như thi trượt đại học thì phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, học lại một năm, tham gia thi đại học lại lần nữa.
Có Trình Trình ở đó thì ông ấy có gì cần phải lo lắng chú?
Trình Kiêu: “Vãn Vãn đến Bắc Kinh thi sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Kiêu tính thời gian thì chắc sẽ thi một mạch, không có thời gian nghỉ ở giữa nhiều. Anh biết thời gian thi cụ thể ở Bắc Kinh, không biết tới lúc ấy anh có gặp được Vãn Vãn không?
Vãn Vãn tham dự cuộc thi quốc gia, không hiểu sao ông ấy tin tưởng con gái sẽ đạt giải, chưa từng lo lắng cô sẽ không lấy được giải thưởng. Sự tin tưởng này đã ăn sâu vào máu, cũng là một cách người ba tin tưởng con gái mình.
Nghe thấy ba Tô nói Vãn Vãn tham gia thi cuộc thi này, trong lòng anh cũng cảm thấy hồi hộp.
Tô Cần nói: “Ổn lắm! Cực kỳ tốt! Gần đây, nó tham gia cuộc thi viết văn quốc gia. Hiện giờ đang là thời gian thi tuyển nên nó đã vào thị trấn để thị rồi."
Anh biết là Vãn Vãn muốn trước tiên thi đại học đã. Vãn Vãn đã từng nói chuyện này với anh ở trong thư. Sang năm, Vãn Vãn sẽ thi vào đại học. Anh cũng đã dự định bọn họ sẽ gặp mặt ở Hoa Đại. Không ngờ rằng niềm vui lại tới đột ngột thế, lại có thể gặp nhau trước? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhà họ Tô vẫn chưa có điện thoại bàn nên cần phải đi tới phòng bảo vệ để gọi điện.
“Có cháu ở Bắc Kinh tốt quá!"
Chương 381: Chương 381
“Đúng rồi, hôm nay vừa đi vào thị trấn.” Tô Cần nói: “Vốn là cậu định đi cùng nhưng Vãn Vãn không cho cậu đi. Nó nói là đi cùng giáo viên để cậu yên tâm. Cậu sao có thể yên tâm chứ? Hiện giờ tốt rồi, có cháu nữa. Nếu Vãn Vãn đi đến Bắc Kinh thi, có cháu ở đó thì cậu cũng yên tâm.
Trong lòng lại suy xét, Vãn Vãn tham gia cuộc thi viết văn này là chuyện cực kỳ đáng mừng.
Nhưng Trình Kiêu cũng biết, điện thoại bàn sẽ sớm được kết nối tới khu nhà của Vãn Vãn.
“Cậu cứ yên tâm, Vãn Vãn tới Bắc Kinh, cháu sẽ chăm sóc cho em ấy"
Trình Kiêu nói: “Cháu hiểu, cháu hiểu hết ạ! Cậu cứ yên tâm, có cháu ở đây thì Vãn Vãn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cháu sẽ chăm sóc cho em ấy"
Ngồi xuống cạnh chiếc điện thoại bàn, anh gọi tới điện thoại ở đơn vị của ba Tô.
Hiện tại, cả ba đứa con đều không có gì khiến ông phải phiền não. Chỉ có một đứa con gái, vẫn luôn là mối bận lòng nhất của ông.
Có thể đạt giải không?
Hiện giờ Vãn Vãn đang làm gì? Đã bao lâu rồi anh không được gặp Vãn Vãn? Từ sau khi anh lên đại học, rồi bận rộn chuyện công ty, đã rất lâu không gặp Vãn Vãn. Gần đây bận đến cả điện thoại cũng không gọi.
“Cậu, cháu đang ở nhà. Chuyện ở trường đã xong rồi nên tuần này con về nhà.
Bây giờ đội vận chuyển đã nâng cấp thành công ty vận chuyển. Ba Tô lên làm quản lý, có phòng làm việc còn cả điện thoại bàn riêng.
Tô Cần nói: “Vãn Vãn nói với cậu như vậy. Nó nói trước tiên sẽ vào thị trấn thị, sau đó đến tỉnh. Còn muốn tới Thượng Hải thi vòng bán kết. Sau đó mới tới Bắc Kinh thi chung kết"
Đến khi đó, lúc thấy nhớ Vãn Vãn là có thể gọi điện thoại cho cô. Không cần phải như bây giờ, nhớ Vãn Vãn nhưng chỉ có thể gọi điện tới phòng làm việc của ba Tô hoặc viết thư cho Vãn Vãn.
Nghe ý của ba Tô là ngay từ đầu Vãn Vãn không muốn tham gia cuộc thi này, chắc là cô cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi phải không?
Anh cũng không hiểu sao mình lại cảm thấy chắc chắn Vãn Vãn sẽ đạt giải. Anh có sự tin tưởng rất cao đối với Vãn Vãn.
Sau khi tất cả chuyện này kết thúc, Trình Kiêu bỗng nhiên cực kỳ nhớ Vãn Vãn.
Tô Cần nói: “Cậu yên tâm rồi. Trình Trình, cháu cũng biết, Vãn Vãn không đi quá xa, dù có giáo viên đi cùng nhưng cậu vẫn lo lắng, sợ nó bị tủ thân, sợ nó ăn ngủ không được tốt, có bị áp lực lớn hay không? Cậu với mẹ của nó nhiều lần thấy hối hận, trước đó Vãn Vãn không muốn tham gia cuộc thi là cậu và mẹ nó khuyên nó đi. Nó đi rồi thì cậu và mẹ nó lại cảm thấy trống trải.
Chắc chắn có thể!
Hai người già bọn họ cuối cùng cũng có được con gái bảo bối lúc hơn ba mươi tuổi. Rất sợ cô phải chịu tủi thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện giờ có sự nhượng bộ như vậy xem ra rất coi trọng kỳ thi viết văn này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu ơi, là cháu, Tiêu Trình đây?” Trình Kiêu nhanh chóng đáp lời. Từ sau khi anh nhận nhà họ Tiêu thì tên cũng sửa lại, nhà họ Tô cũng đã quen “Trình Kiêu” biến thành “Tiêu Trình”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói chuyện với Tô Cần một lúc thì Trình Kiêu cúp điện thoại.
Hoa Đại và Kinh Đại luôn đòi hỏi những thí sinh đứng đầu.
Cảm giác dày vò và hồi hộp khi chờ thư hồi âm cũng là một niềm vui.
Bỗng nhiên trở nên phấn khích, trong lòng anh càng mong muốn Vãn Vãn có thể đến Bắc Kinh thi chung kết. Như vậy thì anh có thể gặp mặt Vãn Vãn sớm hơn.
“Trình Trình, cậu giao Vãn Vãn lại cho cháu. Cậu tin rằng Vãn Vãn có thể tới Bắc Kinh thi. Cháu phải chăm sóc nó cẩn thận. Tô Cần vẫn đang không ngừng dặn dò Trình Kiêu trong điện thoại.
Sau khi anh trở về, anh phát hiện ông cụ Tiêu đã phái người mang mẫu tóc của La Hiểu Mộng và mẹ Trình đi kiểm tra ADN. Còn việc tại sao ông ấy lại có được tóc của La Hiểu Mộng thì Trình Kiêu không biết.
Chỉ cần kết quả kiểm tra cuối cùng đưa ra thì chân tướng đã rõ ràng.
Chẳng qua ban đầu Vãn Vãn gọi anh là “anh Trình Kiêu”, sau này lại gọi “anh Kiêu”. Anh thích dáng vẻ Vãn Vãn gọi “anh Kiêu” nên cũng không kiên trì nữa.
“Trình Trình hả? Giờ cháu đang ở trường sao?” Từ trong điện thoại truyền tới tiếng cười của Tô Cần.
Với Tô Cần, điều quan trọng nhất bây giờ là con gái Vãn Vãn.
Thư gửi qua lại có thể giữ để sau này khi về già còn lấy ra xem. Đó cũng là một kỷ niệm.
Đây cũng không phải là thông tin bình thường mà có liên quan tới thay đổi trong tương lai và số phận của học sinh.
Nhưng đồng thời, anh lo lắng, Vãn Vãn sẽ cảm thấy phấn khích. Hiện tại tham gia cuộc thi viết văn liệu có ảnh hưởng tới việc cô thi vào đại học không?
Trình Kiêu ngạc nhiên nói: “Vãn Vãn đi thi viết văn quốc gia sao?"
“Mọi chuyện vẫn ổn ạ!” Trình Kiêu nói chuyện một lúc với Tô Cần. Lúc này mới nói ra mục đích gọi điện thoại của mình: “Cậu ơi, dạo này Vãn Vãn có khỏe không?"
Cứ tự hỏi tự trả lời một lúc lại thấy vui mừng thay cho Vãn Vãn.
Hiện giờ, anh mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, nhớ tới Vãn Vãn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.