Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 117

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117


Cô quay người bước đi, làm không khí càng thêm căng thẳng. Lâm Uyển vừa rời đi, bà Lục và anh cả Lục bắt đầu hoảng hốt, không hiểu cô sẽ làm gì tiếp theo. Bà Lục vội vã bảo Lục Bão Nhi đi theo sau, dõi theo cô.

Ông Lục và anh hai Lục vẫn giữ im lặng, nhưng khi thấy Tiểu Minh Quang, họ hỏi:

"Nhặt một con ch.ó con về à? Lương thực trong nhà ăn không hết nên mang về thêm một đứa bé à?"

Không lâu sau, ông Lục và những người khác lần lượt trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không, chị tự ngã thôi."

Nhưng Lục Minh Lương không chịu buông tha, cậu bé xông đến cửa, vung tay múa chân như thể đang biểu diễn:

"Thằng bé này ở đâu ra?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Uyển đứng một bên, cười nhạt, không thể nhịn được.

Chị dâu cả Lục vội vàng đứng dậy chạy vào bếp:

Chị dâu cả Lục vội vàng cúi đầu, vội vã chối bỏ:

Chương 117

"Im miệng!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Sắc mặt chị dâu cả lập tức tái mét, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Anh cả Lục cũng không nhịn được, quát lớn:

Lục Minh Lương trêu ghẹo lại làm mặt quỷ rồi kéo Tiểu Minh Quang chạy trốn sang chỗ Lục Chính Đình.

"Xin lỗi vợ sao? Đợi đến lúc tôi c.h.ế.t đi đã!"

“Ôi chao, chị dâu, ai đánh chị vậy?”

Các người tưởng tôi không dám làm gì sao? Quên tôi là cọp cái rồi à? (đọc tại Qidian-VP.com)

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt sắc lạnh của bà Lục đã khiến chị sợ đến im bặt. Cô ta cúi gằm mặt, không dám thể hiện nhiệt tình như trước nữa.

"Cha cháu đánh!" Cậu còn bắt chước động tác đánh, "Bốp bốp bốp! Không nghe lời mẹ chồng, cô với vợ thằng ba định hùa nhau chọc tức mẹ à? Cô giỏi nhỉ? Tôi đánh c.h.ế.t cô, loại vợ khốn nạn!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Chính Đình không trả lời, anh không quan tâm đến câu hỏi đó. Bà Lục lại vội vàng lên tiếng:

Bà Lục tức đến mức giậm chân, nhưng Lâm Uyển chẳng buồn nhìn thêm, cứ tiếp tục làm việc. Bà chỉ biết nghiến răng, tự tức một mình.

Cô nhìn về phía anh cả Lục, giọng lạnh lùng:

“Em dâu, em...”

Lâm Uyển nhìn thoáng qua, phát hiện khóe miệng chị dâu cả còn rách, vết thâm trên mặt chưa tan hết, rõ ràng là vừa bị đánh. Chị dâu hai thì không có vết thương gì, nhưng thái độ cũng e dè, rụt rè trước mặt bà Lục.

"Lục Chính Nghĩa, hoặc là anh xin lỗi chị dâu, hoặc là anh chuẩn bị cho em." Cô nhấn mạnh: "Thời đại nào rồi mà anh còn đánh vợ?"

Anh cả Lục nghe vậy, đương nhiên không chịu, ngạo nghễ đáp lại:

Lâm Uyển không nói thêm gì, chỉ nhún vai:

"Được, anh cứ đợi đi."

Lâm Uyển nhếch môi, trong lòng đã hiểu rõ. Cô tiến lại gần chị dâu cả, cố tình cất giọng lớn:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117