Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 429
Lục Chính Đình ngồi cách đó không xa, không nghe rõ cuộc đối thoại giữa cô và đám thanh niên kia. Nhưng anh chú ý thấy gương mặt cô ban đầu bình thản, sau đó lại tràn đầy giận dữ. Với khí chất hiên ngang và nét đẹp tự nhiên, cô như một điểm sáng thu hút mọi ánh nhìn, nhất là với những thiếu niên bồng bột, vốn dễ bị mê hoặc bởi sự mạnh mẽ của một người phụ nữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồ Hướng Dương lúc này cũng đã lấy lại bình tĩnh. Vừa rồi khí thế của Lâm Uyển quá mạnh, khiến cậu ta bị trấn áp. Giờ thì cậu ta bắt đầu nổi giận, giọng nói đầy vẻ khiêu khích: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, cô xoay người cưỡi Ôn Nhu đi tìm Lục Chính Đình. Đám bạn của Hồ Hướng Dương cũng quay đầu nhìn theo, thấy dưới bóng cây dương ven đường có một người đàn ông cao lớn ngồi ngay ngắn.
Chương 429
"Ôi trời, em gái, sao chồng em lại là một thằng què thế này?"
Mỗi lời nói của cô là một cú nhấn mạnh, roi ngựa lại chạm vào n.g.ự.c cậu ta một lần, khiến Hồ Hướng Dương sững sờ, không kịp phản ứng.
"Nhìn tư thế ngồi, chắc là quân nhân."
Một người trong nhóm khẽ thì thầm:
Lâm Uyển nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngớ ngẩn:
"Sự lợi hại của mấy cậu oắt con như cậu chẳng đáng là gì. Ngoài việc tiêu xài tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, cậu còn làm được gì hơn người sao?"
Lâm Uyển nhếch môi cười khẩy:
"Cậu có biết lễ phép là gì không? Cha mẹ cậu, thầy cô của cậu dạy cậu thế nào? Cậu chỉ nhìn thấy anh ấy què chân, nhưng có nhìn thấy chính cậu vừa thiếu đạo đức lại vừa thiếu suy nghĩ không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồ Hướng Dương vừa dứt lời, Lâm Uyển đã dừng bước. Ánh mắt cô lạnh lùng, chân mày cau lại đầy vẻ tức giận. Cô quay người, tiến tới trước mặt cậu ta, roi ngựa trong tay chọc thẳng vào n.g.ự.c cậu:
"Què thì què chứ sao. Bọn tôi đâu có mù!"
Nói xong, cô xoay người lên ngựa, phóng thẳng đến chỗ Lục Chính Đình.
"Này, chúng tôi nói sai gì sao? Anh ta là một tên què, em đánh người làm gì?" Một người trong đám bạn xấu của Hồ Hướng Dương lên tiếng chỉ trích.
Lục Chính Đình quay đầu lại, ánh mắt đen sâu thẳm và lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú, khiến Hồ Hướng Dương bất giác run lên. Nhưng lòng hiếu thắng của thiếu niên lại không cho phép cậu ta chịu thua. Đang định mở miệng, cậu ta bỗng thấy người đàn ông ấy đứng dậy, dáng người cao lớn càng toát ra áp lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng là cậu không mù, nhưng đáng tiếc dù anh ấy què chân, anh ấy vẫn là một người đàn ông hơn đứt cái loại có tay chân lành lặn nhưng chẳng làm nên trò trống gì như cậu!"
Hồ Hướng Dương bị nói trúng tim đen, nhất thời đỏ mặt, nhưng vẫn cứng giọng:
Nghe vậy, Lâm Uyển bật cười lạnh lùng, ánh mắt như đóng băng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy cô không vui, anh lập tức đứng dậy định bước tới, nhưng cô đã trở về, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, ý muốn dẫn anh rời khỏi đó.
Chợt, ánh mắt Hồ Hướng Dương dừng lại ở hai cây nạng. Cậu ta ngạc nhiên thốt lên:
"Vóc dáng tốt? Ngại quá, còn kém xa chồng tôi vạn dặm."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.