Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 544
"Vậy chúng ta không cần ăn cùng họ, chỉ chuyển qua đó ở thôi, hoặc đưa tiền cho họ là được. Mọi người đều có lợi."
“Nhưng còn cậu thì sao? Mỗi ngày ăn chẳng đủ no, sao mà chịu nổi? Hay là để bác sĩ Lâm giúp đỡ đi. Cô ấy chắc chắn có cách mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng… chúng tôi không muốn ăn chung với nhà họ. Tránh để xảy ra chuyện xích mích thì hơn.”
Chương 544 (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu vậy, hay là các cậu qua đây ở cùng tôi. Giường lớn lắm, chúng ta có thêm người bầu bạn, chắc cũng đỡ hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy, cô ta nhỏ tuổi hơn chúng ta mà tính toán còn giỏi hơn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Kim Linh vẫn không cam lòng:
“Đúng thế! Thật quá đáng! Hay là cậu qua ăn cơm cùng với chị dâu cả và chị dâu hai nhà họ Lục đi, đỡ phải khổ sở như thế.” Vương Phương Phương khuyên nhủ.
Giang Ánh Nguyệt mỉm cười, nói với hai người bạn:
Giang Ánh Nguyệt cười buồn, nói nhỏ:
Cả ba quyết định đến gặp nhà bà Lục để thỏa thuận. Hai mẹ con bà Lục đương nhiên không từ chối, vì dù sao họ cũng kiếm được thêm chút tiền. Bà Lục cười tươi, niềm nở nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy ngày ở đây, họ đã nghe đủ mọi chuyện trong nhà họ Lục, đặc biệt là những lời bà Lục và Lục Tâm Liên nói xấu ba cô con dâu. Điều này khiến tình hình trở nên rõ ràng hơn, và họ cũng hiểu Giang Ánh Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng.
Lý Kim Linh cũng gật đầu đồng tình:
Vương Phương Phương lên tiếng:
"Các cháu cứ mang lương thực đến đây, bác nấu cơm trưa cho. Yên tâm, bác sẽ làm ngon lắm."
"Nói thật, tôi cứ nghĩ người ở quê ai cũng chất phác. Sao lại có người xảo quyệt như Lục Tâm Liên nhỉ?"
Vương Phương Phương tức giận:
“Trừ việc ăn chút lương thực ra, họ đối xử với tôi cũng rất tốt. Tôi không thể qua ăn chỗ khác được. Ở chung mà lại chia ra ăn thì chẳng phải trong ngoài bất nhất sao?”
“Vậy cậu nói với Lục Chính Kỳ đi, bảo anh ta quản lý em gái mình chứ! Chuyện này sao mà chấp nhận được?”
“Anh ấy mỗi ngày đều bận đến mức không có thời gian thở. Sáng sớm trời còn chưa sáng đã phải đến công xã giám sát thu hoạch, đến khuya mới về, có khi còn không về nhà. Tôi thật sự không muốn làm phiền anh ấy vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.” Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, giọng buồn bã.
Lý Kim Linh và Vương Phương Phương do dự, nhìn nhau:
Cả hai đều thấy cách này hợp lý, liền đồng ý. Chuyển đến ở cũng tiện cho Giang Ánh Nguyệt rút khẩu phần ăn ra, để sau này hai mẹ con nhà họ Lục không còn cơ hội lợi dụng nữa.
“Không được đâu!” Lý Kim Linh gạt ngay. “Cô ấy với nhà mẹ chồng cạch mặt nhau rồi. Tôi nghe nói bà Lục còn không cho cô ấy bước chân vào nhà, giúp thế nào được?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.