Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 614
Chương 614
Nhân lúc không có ai xung quanh, cô nhón chân, đặt một nụ hôn lên cằm anh. Chưa kịp rút lại, anh đã nhanh chóng cúi xuống đáp trả, kéo cô vào một nụ hôn sâu. Khi buông cô ra, Lục Chính Đình dịu dàng xoa môi cô: “Anh không nghe được, nhưng anh cảm nhận được. Khi em nói, lồng n.g.ự.c anh rung động, nét mặt em thay đổi... Anh có thể đọc cảm xúc của em qua từng biểu cảm.”
“Em giận anh à?” Lục Chính Đình cất tiếng, phá tan sự tĩnh lặng.
Lâm Uyển bật cười, lắc đầu, ánh mắt tinh nghịch: “Sao em phải giận?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng em chẳng nói gì cả,” anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt khẽ liếc sang mái tóc cô đang bị gió thổi bay, quét qua mặt anh, nhưng anh cũng không gạt đi.
Hai người bắt đầu thảo luận say sưa về món gà ăn mày, xiên thịt nướng, khô bò... Nhưng chưa kịp thực hiện, bụng họ đã kêu réo. Cả hai đành tấp vào một góc ven đường, nhặt nhánh cây, dựng bếp lửa đơn sơ. Họ lấy lương khô ra nướng lại trên lửa, ăn nóng hổi, vừa ấm bụng vừa đỡ đói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cánh đồng ven đường đã thu hoạch xong, để lại những luống ruộng xanh mướt xen lẫn với từng mảng đất đen nhánh. Trời cao trong veo, không gian như mở ra vô tận, tràn đầy hơi thở của thiên nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dưới ánh chiều tà, gió lạnh buốt thổi qua con đường vắng lặng không bóng người. Lục Chính Đình và Lâm Uyển thong thả dắt ngựa, bước đi chậm rãi. Nhịp điệu đều đặn giúp ngựa không mệt, người cũng không bị cái lạnh cắt da cắt thịt thấm vào tim. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh bảo em tựa vào tay anh mà nghỉ ngơi đi,” anh nhẹ nhàng nói, kéo cô tựa vào khuỷu tay mình.
Lục Chính Đình bật cười, vẻ mặt thoáng vui vẻ: “Vậy em muốn ăn gà à?”
“Đúng rồi! Chúng ta có thể mua một con gà, rồi tìm chỗ đào hố, bọc bùn mà nướng thử xem sao. Chắc chắn sẽ ngon.” Giọng nói cô đầy háo hức, ánh mắt long lanh như trẻ con mong chờ món quà.
Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực: “Em có nói, anh cũng không nghe được mà.”
Lâm Uyển tựa đầu vào n.g.ự.c anh, lắng nghe giọng nói trầm ấm mang chút trầm tư. Một lúc lâu không nghe anh nói gì nữa, cô ngẩng lên nhìn. Trên khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ đau thương xen lẫn sự cương nghị, nhưng ngay sau đó, tất cả biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại sự trầm ổn thường thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.