Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 630
"Uống canh đi, vừa tiêu hóa vừa nghe khen. Đừng căng thẳng quá."
Lâm Uyển nghe lời khen thì xấu hổ, vội đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 630
Thấy cô ngại ngùng, Lục Chính Đình nhẹ nhàng múc một chén canh, đặt trước mặt cô:
"Tiểu Lâm, cháu ăn thêm đi. Người gầy thế này! Đúng là số khổ, nông dân nuôi heo mà không được ăn thịt heo. Nếu không, cháu cứ đến bệnh viện huyện làm việc đi, tới khoa của chú luôn."
"Nếu bác sĩ Lâm muốn vào bệnh viện huyện, cũng không phải là không thể. Bệnh viện có thể dùng thân phận nhân viên chữa bệnh đặc biệt để điều động trước. Còn hộ khẩu, có thể từ từ rồi làm sau."
"Chú Hoàng gặp quá ít người rồi, nên mới nói thế. Cháu không dám nhận đâu."
Bác sĩ Chu nhìn Lâm Uyển, giọng đầy quan tâm:
Nghe vậy, bác sĩ Hoàng lập tức phản bác:
"Vì sao phải đến ngoại khoa của ông? Bác sĩ Lâm am hiểu trung y bắt mạch, đương nhiên nên về khoa của tôi."
"Đồ ăn nguội hết rồi. Còn nhiều món, chúng ta mau ăn đi, buổi chiều còn có ca phẫu thuật."
Ông nhìn Lâm Uyển với vẻ tin tưởng, rồi tiếp tục:
"Chờ thêm mười năm nữa, khi chú và bác sĩ Hoàng về hưu, chắc chắn cháu và Chu Tú Phong sẽ là những bác sĩ xuất sắc nhất của bệnh viện huyện."
Chu Tú Phong mỉm cười, lên tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bác sĩ Chu nhìn theo, rồi quay sang Hồ Hướng Dương, giọng nghiêm nghị:
Chu Tú Phong thấy vậy, nhanh chóng chuyển đề tài:
"Nếu cháu muốn vào bệnh viện huyện, bọn chú sẽ giúp cháu xin. Với y thuật của cháu, hoàn toàn đủ tư cách."
Lục Chính Đình chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh như thể anh cũng không hiểu rõ chuyện họ đang bàn.
"Học hỏi bác sĩ Lâm cho tốt vào. Cô ấy là một bác sĩ vừa có thiên phú vừa có linh tính nhất mà chú từng gặp."
"Cháu nhất định sẽ chăm chỉ học tập!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông nhìn Lâm Uyển, cười nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhớ lại chuyện của Lục Chính Kỳ trước đây – anh đã cố gắng hết sức để ở lại huyện, nhưng cuối cùng vẫn phải trở về nông thôn – cô càng cảm thấy khó tin. Cô quay đầu nhìn Lục Chính Đình, như muốn tìm sự đồng cảm.
Bác sĩ Hoàng cười:
Làm nông dân mà vào được làm việc trong huyện, có dễ dàng thế đâu? Rất nhiều thanh niên tri thức trong huyện còn không tìm được việc, phải xuống nông thôn kia mà. Còn những học sinh nông thôn, dù có lên huyện học, cuối cùng vẫn phải quay về quê. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bác sĩ Tiểu Lâm, chú nói thật lòng đấy, không đùa với cháu đâu. Trong số các bác sĩ trẻ, cháu đúng là một nhân tài hiếm có."
Bác sĩ Chu tràn đầy nhiệt huyết, nghiêm túc nói:
Lâm Uyển cười, cố gắng trấn tĩnh. Cô thảo luận y thuật rất tự nhiên, nhưng khi được khen ngợi, đặc biệt là bởi hai bác sĩ lâu năm, cô lại thấy không thoải mái.
Hồ Hướng Dương vội vàng gật đầu, tỏ thái độ:
Cô nghĩ thầm:
"Kẻ không cố gắng, dù có chỗ dựa vững chắc đến đâu cũng vô dụng."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.