Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1171: Chương 1171

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1171: Chương 1171


Bà cụ Lạc rất thích cô ta, động một tí lại cho cô ta tiền.

Vẻ mặt Tiểu Trịnh cực kỳ lạnh nhạt: "Cô đan dạy chúng tôi điều tra án à?"

Ánh mắt Vương Kiều lóe lên: “Lạc Di cho người đánh chúng tôi, sao mấy người lại không quản?”

Càng nhìn, cô càng tức giận, toàn thân toả ra khí lạnh.

Lịch trình của gia đình ba người Lạc Quốc Vinh đều nằm trong tầm mắt của họ, có đáng nghi hay không chẳng ai biết rõ hơn họ.

"Cha, cha đang nghĩ gì vậy?" Lạc Di cười nói: "Con đã chọn xong quà lưu niệm rồi, chờ con về Bắc Kinh sẽ vận chuyển bằng đường hàng không, như vậy mới tươi ngon." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cha, cha thử món bánh lòng đỏ trứng này đi, con mua nó ở Quảng Thành. Mẹ ơi, đây là món bánh thịt heo nướng mà mẹ thích nhất."

Chỉ là một giáo sư quèn, ngày nay chế tạo b.o.m nguyên tử còn chẳng bằng bán trứng lá trà ngoài chợ đâu.

Lạc Quốc Vinh vốn không có khẩu vị, nhưng nể mặt con gái, lấy một cái ăn thử liền khen ngợi một cách khoa trương: “Ngon quá, đồ con gái cha chọn lúc nào cũng ngon.”

Chương 1171: Chương 1171 (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng gầm, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên: "Ôi, đó là cái gì vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Này này, hình như chiếc máy bay này đang bay về phía chúng ta."

"Để khi nào họ gửi trực thăng đến Bắc Kinh, tiện thể chuyển qua lưu niệm qua."

Tất cả đều là đồ ăn, bánh mì, mì tôm, đồ khô và các loại đồ ăn vặt.

Lạc Di liếc nhìn A Phượng, cô ta liền quay người đi ra ngoài, sau đó xách một cái túi đi vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Anh. . . " Vương Kiều tức giận, đám người này cùng một giuộc, chẳng phải Lạc Di có chút tiền bẩn thỉu thôi sao?

"Vậy cha sẽ chờ hưởng phúc của tiểu Di, được rồi, cha ăn một cái là đủ rồi." Không phải Lạc Quốc Vinh không thích ăn vặt, mà là vì ông ấy chưa bao giờ giành đồ ăn với bọn trẻ, chỉ cần bọn trẻ thích thì ông sẽ không động vào.

Đàn ông đều thích ô tô và máy bay trực thăng.

Lạc Quốc Vinh sờ túi lấy ra mấy viên kẹo thỏ trắng: “Tiểu Di, ăn kẹo đi.”

“Vâng, con không buồn, con chỉ biết khiến người khác buồn thôi.” Lạc Di mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Bên cô có một đầu bếp hoàng gia có thể làm món dim sum và các món ăn kiểu Quảng Đông, nhưng cô có rất nhiều quà lưu niệm để tặng người thân, bạn bè nên phải mua rất nhiều.

Lạc Di nghiêm túc bôi thuốc cho Ngô Tiểu Thanh, bà ấy bị đánh mấy phát vào mặt, mấy đám tóc bị giật ra, quần áo cũng bị xé rách.

Ngô Tiểu Thanh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Di, mẹ không đau, con đừng buồn.”

Lạc Quốc Vinh lắc đầu, ông ấy không có thời gian, cũng không có tâm trạng.

"Con cũng không mang nhiều, còn phải mang về chia cho mỗi người một ít."

Vén tay áo của mẹ lên, cánh tay của bà ấy bầm tím, trông thật đáng sợ.

"Không sao đâu, có người tặng con một chiếc trực thăng, vẫn đang đậu ở sân bay Quảng Thành." Lạc Di vẫn chưa tìm được phi công, cô lại không biết lái nên tạm thời để ở Quảng Thành.

Vương Kiều nghe không nổi nữa: "Ha ha, nói khoác mà không biết lối chuẩn bị trước, cái gì mà máy bay trực thăng."

Cha chồng cô ta không nhịn được mà hét lên: "Im đi, mau viết đi, viết cho thành thật vào."

Lạc Di cắn một miếng kẹo bơ cứng, dần dần bình tĩnh lại: “Đúng vậy, chỉ có thể ngồi sáu người, đủ cho gia đình chúng ta.”

Đôi mắt của Lạc Quốc Vinh sáng lên: "Máy bay trực thăng? Loại máy bay nhỏ nhỏ trên ti vi sao?"

"Hình như là... một chiếc máy bay!"

Sắc mặt Lạc Di tốt lên đôi phần: "Lần sau con sẽ dẫn cha đến khách sạn Thiên Nga Tráng ở vài ngày, ở đó có rất nhiều đồ ăn, trà buổi sáng là một cảnh tượng vô cùng nổi tiếng ở Quảng Thành."

Chị dâu cả Lạc lập tức tiếp lời con dâu: “Có một số người chỉ là tự phụ, làm mất mặt chính mình còn bôi nhọ cho tổ tiên, đừng để con cái trong nhà học theo nó”.

Dù sao anh cả Lạc cũng từng làm trưởng thôn, cũng coi như làm quan một nửa, nên cũng mơ hồ hiểu được điều gì đó.

Lạc Di cầm lấy một viên kẹo bơ cứng ăn, trong lòng rung động: "Cha mẹ ăn cơm chưa?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Trịnh nhìn lên trời: “Tôi không thấy.”

Mọi người lần lượt chạy ra xem, ai ai cũng hưng phấn, sao lại có máy bay nhỏ bay đến đây?

Là A Vũ và những người khác ra tay, nhưng bọn họ lại đứng quay lưng vào trong, mặt hướng ra cổng nên chẳng nhìn thấy gì cả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1171: Chương 1171