Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1200: Chương 1200

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1200: Chương 1200


Hai mắt Trình Vận mắt đỏ lên: "Cha, Tuyết Tùng... năm đó anh ấy vùi thân xuống biển, không tìm thấy thi thể..."

Tâm trạng ông cụ Tiêu kích động, trong lòng ông ấy lóe lên một tia hy vọng: "Cô nói cô là Trình Vận, vậy còn Tiêu Tuyết Tùng đâu?"

Ông cụ Tiêu nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, thất thần một lúc: "Cô là...?"

Trình Vận tận mắt chứng kiến

Tim ông cụ Tiêu đập rất nhanh, Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, cả hai bọn họ đều căng thẳng.

Lạc Di thấy vậy thì mím môi, ánh mắt hơi thay đổi.

Mặc dù bà ta khóc rất thương tâm nhưng lại rất có mỹ cảm, đáng thương đến mức nhìn thôi cũng thấy yêu tiếc.

Tàu chở hàng này là của công ty Loan Loan, mấy năm nay bà ta sống ở Loan Loan, không có cách nào liên lạc với họ.

Ông ấy chỉ muốn biết về tình hình của con trai mình thôi!

Tiêu Thanh Bình tỉnh lại, anh nhanh chóng lấy thuốc mang theo ra, đút hai viên cho ông ấy uống, một lúc sau, sắc mặt ông cụ Tiêu đã bình thường trở lại.

Trình Vận khóc sướt mướt: "Cảm ơn cha đã thông cảm cho con."

Ông ấy không nhịn được mà truy hỏi: "Sao lại là biển? Không phải nói các cô tự sát sao?"

Tiêu Thanh Bình ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta trông giống hệt mẹ anh trong bức chân dung gia đình, nhưng trông già đi rồi.

Hai cô gái trẻ ở một bên nhẹ nhàng an ủi Trình Vận, Trình Vận cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chuyển tầm mắt nhìn về phía Tiêu Thanh Bình.

Chương 1200: Chương 1200

Ông Tiêu mở cửa ra thì thấy ba người phụ nữ, không có đàn ông.

Trình Vận là tên mẹ ruột của Tiêu Thanh Bình, bà ta xuất thân từ một gia đình khá giả, thông thạo cầm kỳ thi họa, có tình cảm vô cùng sâu đậm với chồng.

Ánh mắt Lạc Di quét qua khuôn mặt bà ta, cô hơi cau mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt của người phụ nữ lớn tuổi nhất hiện lên một vệt nước mắt, kích động đến mức toàn thân phát run: "Cha ơi, thấy cha vẫn khỏe mạnh thật tốt quá, con thật sự rất mừng."

Nghe vậy, ông cụ Tiêu bật khóc, đau thấu tim gan.

Nhiều năm qua, ông ấy vẫn không buông bỏ được tâm sự này, ông ấy đã từng đến trang trại đó muốn đưa hài cốt của con trai và con dâu về, nhưng... ông ấy chỉ nhìn thấy vô số ngôi mộ không có bia mộ.

Trình Vận bật khóc, vô cùng đau đớn, bà ta quỳ xuống trước mặt ông cụ Tiêu: “Cha ơi, con xin lỗi, gái độc thân sống khó khăn lắm, lại lạ người lạ cảnh, con đã không thủ tiết cho Tuyết Tùng, lại gả cho người khác rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Có mấy nhân viên bảo vệ đang canh giữ ở cửa phòng hội nghị, khi nhìn thấy họ tới liền mở ra một đường.

Trước mắt ông cụ Tiêu tối sầm, cả người ngã xuống, Lạc Di vốn vẫn để ý tới ông ấy liền vội vàng đỡ lấy nói: "Ông nội."

Ông ấy đi tìm chủ nông trại nhưng nông trại đó sớm đã qua mấy đời chủ, cuối cùng vẫn không tìm thấy hài cốt của con trai và con dâu.

Chuyện liên quan đến người thân của bọn họ nên không cách nào giữ bình tĩnh được.

Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe như vừa bị tổn thương: “Cha, con là Trình Vận, cha không nhận ra con sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, ông nội."

Đây là bi kịch của thời đại, không thể trách bà ta.

Trên mặt Trình Vận lộ ra vẻ thống khổ: "Không phải ạ, là bọn họ che giấu sự thật."

Người phụ nữ đó trông khoảng bốn mươi tuổi, bà ta mặc một bộ sườn xám mạ vàng đen, đường cong duyên dáng, trang điểm tinh xảo, trước n.g.ự.c đeo một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, trông rất quý phái.

Có một số người đã bí mật lên kế hoạch trốn sang HK, trải qua rất nhiều khó khăn mới thoát được khỏi đó nhưng vẫn không thoát được số phận tàn khốc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trái tim ông ấy rơi bụp xuống đất, thất vọng đến mức không thể kiềm chế được bản thân.

Lạc Di không ngừng an ủi, sức khỏe của ông ấy vốn đã không tốt, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì.

chồng mình bị sóng cuốn trôi, bà ta đau buồn đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở trên một con tàu chở hàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trang trại mà họ được chuyển ở thành phố ven biển, ở trong trang trại vô cùng cực khổ, làm việc từ sáng đến tối, lương thực ngặt nghèo, rất nhiều người không thể sống nổi nữa.

Trong lòng ông cụ Tiêu rất đau đớn, nhưng ông ấy là người thấu tình đạt lý, ông ấy cúi xuống đỡ bà ta dậy: “Không trách con, sống sót là tốt rồi.”

Khi tôi hỏi người dân địa phương thì họ đều hỏi một không biết ba.

Đây là nút thắt trong trái tim ông ấy mà cả đời không thể tháo ra được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1200: Chương 1200