Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1243: Chương 1243

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1243: Chương 1243


Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt tràn đầy sự yêu thích và ngưỡng mộ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tổ trưởng Mạnh Triệu thay bọn họ giới thiệu: "Đúng vậy đúng vậy, trí nhớ của cô tốt thật đấy, đây là người mới tới, Hứa Nặc và Trình Minh Mị."

Số tiền phải thanh toán cho những buổi tụ họp của bọn họ rất lớn, thông thường đều do trưởng nhóm trả, cậu cũng ngại gọi nhiều.

Cuộc sống của Lê Đình Đình trước đây rất khó khăn thế nên cô ấy vô cùng tiết kiệm, ngay cả khi có tiền cũng không nỡ tiêu.

"Tiến sĩ Lạc, nên là chúng tôi mời cô một bữa mới đúng..."

Không phải đang gọi Lê Đình Đình đi ăn một bữa thịnh soạn đây sao.

Vợ chồng Lạc Di rất bận rộn, đôi khi không thể dành ra thời gian rảnh rỗi để đi cùng ông cụ Tiêu nên Lê Đình Đình đã chủ động đảm nhận trách nhiệm đi cùng ông ấy.

Trong quá trình cô ấy lớn lên, cô ấy dựa vào toàn bộ sức lực của mình để sống sót và trưởng thành, không có cha mẹ dạy cô ấy phải làm thế nào.

Lạc Di kiên nhẫn dạy cô ấy: "Văn hóa ẩm thực của mỗi quốc gia có thể phản ánh rõ nhất nền tảng của quốc gia đó, biết nhiều hơn càng có ích, em có thể không thích nhưng nhất định phải nhìn thấy và nếm thử.”

Những người khác đều gọi cô là tiến sĩ Lạc, chỉ có cô ta gọi là chị gái Lạc Nhiên, mọi người cũng không chú ý nhưng Lạc Di đã để ý đến, nhìn cô ta thêm vài lần: "Chào em."

Cô vẫn nhớ tên của bọn họ, mọi người đều có chút phấn khích.

Vì thế nên cả Lạc Di và Tiêu Thanh Bình đều rất biết ơn Lê Đình Đình.

Lê Đình Đình lần lượt bị các món ăn làm cho hoa mắt, bao gồm đủ loại sushi, cua phô mai, cá thu nướng, sashimi, tempura, cơm lươn v.v…

Lạc Di hơi mềm lòng: "Được rồi, vậy tôi mời khách."

Có đông người nên họ đổi sang box lớn, Lạc Di quét qua số người, thêm hai người bọn họ là tổng cộng có mười lăm người.

Vì Lạc Di mà cô ấy không trở nên vặn vẻo hay xấu xa, cô ấy nỗ lực sống một cuộc sống tốt đẹp, chạy về phía ánh nắng.

Lạc Di cười nói: “Bữa ăn thường thấy nhất của người Nhật là bữa ăn ba món, một phần cơm và một bát canh và món ăn, ba món này này thường được thay đổi theo kỹ thuật chế biến khác nhau vào các mùa khác nhau, nhưng dù có thay đổi thế nào thì vẫn là một đ ĩa sashimi, một đ ĩa rau luộc và một món chiên hoặc nướng cùng với nhiều món ăn kèm khác nhau…”

Chị Lạc Di là người mạnh mẽ nhưng cũng rất ấm áp, luôn là tấm gương để cô ấy noi theo và là ân nhân đã cứu cô ấy ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Trình Minh Mị tươi cười nói: "Thầy Lạc Nhiên đang dẫn dắt em đó ạ, anh ấy là một người đàn ông ưu tú lại còn rất ấm áp."

Nói đến đây, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười: “Tiểu Nhiên, em cũng tới ăn đồ Nhật à.”

Mọi người đều kinh hãi, thế này có chút khoa trương: "Tiến sĩ Lạc, chúng tôi ăn không hết được đâu."

Cô gọi người phục vụ: “Mang cho tôi tất cả các món trong nhà hàng, mỗi món mười lăm phần và hai mươi phần sashimi.”

Lê Đình Đình vội vàng lắc đầu, “Không có ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Nhiên vui mừng đi qua chào hỏi: “Chị ơi, sao hôm nay chị có thời gian rảnh ra ngoài ăn tối với Đình Đình thế?”

Cô không thích đồ ăn sống lắm, sashimi càng không động đến.

Lạc Di duỗi tay sờ sờ đầu cậu: "Đột nhiên muốn ăn Sukiyaki."

Lạc Di nhìn hai người mới tới: "Hai người này chị chưa từng gặp qua."

Lạc Di khẽ gật đầu, không nói gì.

Ở bên ngoài, cậu càng ngày càng có bản lĩnh, có năng lực nhưng trước mặt gia đình thì vẫn là một cậu bé thích làm nũng như cũ.

Lạc Di do dự một lúc, Lạc Nhiên nắm lấy cánh tay cô lắc lắc: "Chị, chúng ta đã lâu không gặp rồi đó." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trình Minh Mị ngược lại rất nhiệt tình: “Chị gái Lạc Nhiên, em chào chị ạ, em họ Trình, Minh Mị trong Xuân Quang Minh Mị.”

Mạnh Triệu chủ động mời: "Tiến sĩ Lạc Di, cô cũng tới đây ăn đồ Nhật phải không, hay là ăn cùng nhau đi, càng nhiều người càng đông vui.”

"Không sao, ăn không hết thì gói về, cũng không để lãng phí một nào xu đâu." Lạc Di gọi cho mình nồi Sukiyaki rồi nhìn sang cô gái bên cạnh: "Đình Đình, em có món nào muốn ăn không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một mình Lạc Nhiên ăn hết ba đ ĩa sashimi, vô cùng thỏa mãn.

Hứa Nặc dè dặt hơn, cậu ta chào Lạc Di rồi lại lùi qua một bên.

"Đừng khách khí với chị tôi." Lạc Nhiên vui vẻ nói: "Thật tốt quá, chị ơi, em muốn ăn sashimi."

May mắn là cô ấy không vặn vẹo.

Mỗi món thử một chút, món nào ngon thì gọi thêm.

Cô ấy nếm thử từng món một, thấy món nào cũng ngon.

Cuộc đời của Lê Đình Đình rất khổ, mẹ cô ấy mất sớm, cha thì là một kẻ cặn bã, cô ấy với bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, có thể nói là lớn lên một cách hoang dại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 1243: Chương 1243

Họ đều là những người trẻ tuổi khẩu vị tốt, ăn không ngừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1243: Chương 1243