Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 374: Chương 374
Lạc Quốc Vinh cười ha hả, không sai, không sai, bà là trụ cột trong nhà, dỗ Ngô Tiểu Thanh khiến bà rất vui.
Lạc Di cười híp mắt trêu, coi như đây là đặt may cao cấp, mẹ cô là người kiếm được nhiều tiền nhất trong nhà.
Bốn cô gái nhìn nhau, xầm xì vài câu rồi chạy tới: “Bọn cháu là sinh viên đại học ngoại ngữ, muốn nhờ cô may giúp cho mỗi người một bộ...à không, hai bộ, là hai bộ trên người cô và con cô.”
Điều kiện gia đình họ không tệ, còn học chuyên ngành ngoại ngữ, tư tưởng cũng phóng khoáng hơn, thích trang điểm.
Nhóm cô gái nhận được quần áo sau một tuần, sau khi mặc thử thì vô cùng hài lòng, còn đẹp và tinh tế hơn đồ mua ở cửa hàng Hữu Nghị, quan trọng là nó còn rẻ.
Lạc Di từng đọc được một tin, người khác cũng làm vậy: “Chú có thể vào trường đại học làm bảo vệ, bình thường rảnh rỗi thì dự thính, tranh thủ lấy bằng luôn?”
Thầy thuốc Lý không có ý kiến khác và quyết định như vậy.
Tuy ông cụ Tiêu có chút quan hệ rộng, nhưng đều trên phương diện trường học, đây là lĩnh vực hoàn toàn khác với giới y học.
Mặc dù là kì nghỉ hè, nhưng rất nhiều sinh viên ở lại trường không về, mấy cô gái mặc đồ đẹp đi dạo trong khuôn viên trường là lại có đơn hàng mới ngay, ngày nay cũng không theo đuổi phong cách cá tính, có một không hai, chỉ cần đẹp là được, ăn mặc giống nhau cũng không thành vấn đề.
Bọn họ sảng khoái đưa tiền, tám bộ là bốn mươi đồng, một tuần kiếm được bốn mươi đồng, một tháng Lạc Quốc Vinh mới kiếm được năm mươi đồng thôi đó.
Chương 374: Chương 374
Quần áo tốt hơn ở cửa hàng hữu nghị ít nhất cũng năm mươi đồng, mà phí gia công một bộ của Ngô Tiểu Thanh là năm đồng, nguyên liệu thì tự bọn cô chuẩn bị, tính ra thì tiết kiệm được không ít tiền.
Bốn cô nàng thời thượng trẻ tuổi xúm tới: “Bạn học này, bộ đồ của bạn mua ở đâu thế?”
Bí mật giúp người ta may quần áo, có thể nói là giúp đỡ giữa bạn bè thân thích lẫn nhau, liên hệ [3] kiểu gì cũng được, chỉ cần không mở tiệm thì không tìm được chứng cứ nào cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bộ mặc ngày thường, một bộ cho những dịp trang trọng, rất thiết thực.
Đơn hàng của Ngô Tiểu Thanh được xếp đến tận hai tháng sau, việc này khiến bà rất ngạc nhiên, người ở Kinh Thành giàu thật đó.
Lạc Di thì xinh đẹp thoát tục, cô mặc bộ đồ đỏ rực rỡ chói mắt tựa như viên ngọc quý.
Thầy thuốc Lý hâm mộ không ngớt: “Mấy người đều có kế sinh nhai rồi, tôi còn không biết bắt đầu từ đâu đây.”
Lạc Di kiêu ngạo hất cằm: “Mẹ tôi may đó, đẹp không?”
Thầy thuốc Lý biết cô mưu mô nhất, liền gật đầu: “Cháu nói đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tay nghề của Ngô Tiểu Thanh cũng tương đối được, đo cắt may, mỗi bộ đều làm rất chú tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai mẹ con Lạc Di nhìn nhau cười, đã có đơn hàng đầu tiên.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn có thể làm như này à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Di bỗng lên tiếng: “Không nhất thiết phải làm bác sĩ, làm việc khác cũng được ạ.”
Lạc Di đảo mắt: “Cháu có ý này, không biết có được hay không?”
Thầy thuốc Lý cũng rất sầu não: “Nhưng chú không biết làm việc khác.”
Ông cụ Tiêu suy nghĩ kĩ: “Tôi thấy được đó, tôi thử xem có thể sắp xếp vào đại học Trung y được không, có bằng cấp rồi, ngay cả khi không làm bác sĩ thì cũng có thể lấy thuốc ở hiệu thuốc Đông y, cân nhắc liều lượng và bào chế thuốc Đông y.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù ông ấy muốn đổi nghề thì cũng đã quá muộn ở độ tuổi này rồi.
Bổ túc cũng cần phải có đơn vị tiến cử, đây coi như rơi vào một vòng lặp vô tận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.