Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 413: Chương 413
Chương 413: Chương 413
Đó là một cuốn sách viết về Olympic Toán, nội dung khá sâu sắc, Lạc Di đọc rất thích thú, thỉnh thoảng thảo luận với Hàn Á Huy.
Dương Nam Ba sửng sốt, nhà họ Lạc đúng là thoáng, không giống những gia đình khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này Lạc Di mới ý thức được mình đã bỏ rơi Dương Nam Ba, cô cười ngượng ngùng, cầm một miếng bánh táo đưa tới: “Anh Dương, thử tay nghề của mẹ em đi, ngon lắm đấy.”
Ngô Tiểu Thanh cảm thấy đắc ý, khách khí nói vài câu, Dương Nam Ba đổi chủ đề: “Lạc Di, em học được bao nhiêu từ dì Lạc rồi?”
Dương Nam Ba khẽ cau mày, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Dương Nam Ba rất dẻo miệng, nói: “Dì Lạc, không cần khách khí như vậy, cháu không phải người ngoài.”
“Thì ra là vậy, sao tôi không nghĩ ra?” Hàn Á Huy chợt nhận ra suy nghĩ của mình đi không đúng hướng, “Lạc Di, không ngờ bạn lại giỏi toán như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con cái không cần làm việc nhà sao?”
Bên kia Hàn Á Huy rất sốt ruột: “Lạc Di, không cần mời tôi, chúng ta nói đề bài đi.”
Cô có hai người thầy rất tuyệt vời, một người giỏi đặt nền tảng và người kia giỏi mở rộng tư duy.
Cả hai đều là cao thủ toán học, khi họ giao tiếp với nhau, những tia cảm hứng sẽ nảy sinh.
“Muốn.” Lạc Di bắt đầu có hứng thú, muốn tìm hiểu trình độ của nước ngoài.
“Thì ra là cháu Hàn.” Ngô Tiểu Thanh rất nhiệt tình, bà cũng giống những bà mẹ khác, thấy ai có thành tích học tập tốt thì đều có thiện cảm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Tiểu Thanh nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Bây giờ nam nữ bình đẳng, việc nhà cùng chia nhau làm, Quốc Vinh nhà ta cũng không tệ, tiền kiếm được bên ngoài đều giao nộp hết, việc nhà cũng bao luôn, nấu ăn còn giỏi hỏi cả dì.”
Cô thích ăn, cũng thích đưa ra ý kiến, còn vợ chồng họ có trách nhiệm làm hài lòng cô.
Dương Nam Ba cắn một miếng, khen ngợi không ngớt: “Ngon quá, tay nghề của dì Lạc quá tuyệt vời.”
Trong mắt họ, Lạc Di chỉ cần học tập là có thể giúp họ thoát nghèo, máy móc trong nhà cũng do cô kiếm được, mà còn kiếm được một cách dễ dàng, có được mức thu nhập mà một người nông dân bình thường phải làm lụng suốt mười mấy năm.
Ngô Tiểu Thanh bưng ra một đĩa bánh táo: “Mọi người lại ăn chút đi, Tiểu Di, con cũng đừng chăm chăm học như thế, cùng nói chuyện với mọi người đi.”
Ngô Tiểu Thanh điềm tĩnh nói: “Nhiệm vụ của bọn trẻ là chăm chỉ học tập, đỗ vào một trường đại học tốt, tất nhiên, con dì đều rất thông minh, xem sơ qua là có thể biết làm việc nhà, nhưng mà, dì sinh bọn trẻ ra không phải bắt chúng làm việc nhà, có thời gian chi bằng làm những chuyện có ích thì tốt hơn.”
Được rồi, Lạc Di trở về phòng, lấy giấy bút và bắt đầu giải đề, trình bày rõ ràng từng bước. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cũng tạm thôi.” Lạc Di khiêm tốn nói: “Nền tảng của bạn tốt hơn tôi, chỉ là chưa nghĩ thoáng ra thôi.”
Lạc Di cười nhạt: “Em tay chân vụng về, chỉ biết ăn thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta thường đến thăm ông cụ Tiêu, rất thân thiết với vợ chồng Ngô Tiểu Thanh.
Sắc mặt Dương Nam Ba cứng đờ, đây không phải ý của anh ta.
Trên thực tế, Lạc Di từ khi còn nhỏ đã rất độc lập, làm việc gì cũng có cách nghĩ của bản thân.
Cô tự chê mình trước, khiến người khác không nói nên lời.
Anh ta lập tức bày tỏ thiện ý: “Tôi có một cuốn sách toán nước ngoài còn mới, bạn có muốn đọc không?”
Hàn Á Huy suy tư, chỉ chăm chú học thôi chưa đủ, cần phải giao lưu thảo luận với các bạn học nhiều hơn nữa mới được.
Mọi người cùng nhau dọn đồ về nhà, Ngô Tiểu Thanh gọt trái cây đãi khách, Lạc Di pha trà và đổ mớ hạt dưa ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.