Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 420: Chương 420
Hiện trường yên tĩnh lạ kỳ, tất cả đều si ngốc nhìn cô.
Chương 420: Chương 420
“Nhà của tôi rất tốt, ngược lại là cô, tuổi còn trẻ mắt lại như mù, không phân biệt được áo trắng với áo tang. Cũng đúng, người có đầu óc tỉnh táo ai lại đi mặc đồ giống cây thông Noel? Sợ người khác không biết đầu óc cô có vấn đề.”
Trong lòng Lưu Nhất Hách cao hứng, quả nhiên đúng ý, chỉ là, người khác thì thích quần áo xinh đẹp, còn cô thì thích sách!
Lạc Di cười lạnh một tiếng: “Quả thật không giống, tôi là một người dân trong sạch, không giống một số người, tham ô nhận hối lộ phát tài c.h.ế.t người còn khoe khoang sợ người khác không biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không mang bất kỳ món trang sức nào, lại khó nén vẻ đẹp tuyệt trần, nhìn cô vừa thanh quý vừa trang nhã. Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên chẳng cần gì bài trí.
Còn không phải sao? Cả người Vương Ngữ Thần đeo châu báu phát sáng, sợ người khác không biết nhà cô ta có tiền.
“Lạc Di, sắp sang năm mới sao lại mặc áo trắng? Chẳng lẽ trong nhà có tang sự sao?”
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa phòng, bầu không khí lập tức ngưng đọng lại.
Lạc Di vừa nhìn thấy cách ăn mặc như cây thông Noel của cô ta, không thể nhịn cười, quả nhiên là chiến bào, ha ha ha. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi duyên dáng yêu kiều xuất hiện trước mắt mọi người, mặc một chiếc áo khoác trắng, búi tóc tròn cao, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh xắn, đôi mắt sáng như nước, mũi đẹp môi ngọc, không chút phấn son, lại thanh lệ thoát tục.
Vậy, câu hỏi đặt ra là, tiền ở đâu ra? (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải đi báo cáo!
Lưu Nhất Hách ho một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Trong tay tôi có mấy quyển sách về máy tính, là bản ngoại ngữ mới xuất bản, không biết cô có hứng thú hay không?”
“Lạc Di.” Lưu Nhất Hách nhanh chóng chạy tới: “Gần đây cô rất bận sao? Tìm em mãi mà không thấy?”
Tuyển thủ ngoài tỉnh không rõ tình huống đều ồn ào hỏi thăm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người đều không nói chuyện với cô, Vương Ngữ Thần xấu hổ không chịu nổi, cảm giác bị mất mặt.
Vương Ngữ Thần tái mặt rồi.
Đúng lúc đài phát thanh vang lên, mời tuyển thủ vào trường thi, trận đấu sắp bắt đầu.
“Được, không thành vấn đề.” Lạc Di sảng khoái đáp ứng, nhận được lợi ích của người ta, mời ăn cơm là chuyện thường tình.
Ánh mắt Lạc Di sáng lên: “Có, để tôi xem một chút.”
Bây giờ mọi người ăn một bữa thịt cũng phải cân nhắc, cô ta thì hay rồi, đeo vàng đeo bạc, thể hiện sự giàu có nổi bật hơn mọi người.
Tâm trạng của Lạc Di đều đặt ở nghiên cứu: “Có chuyện gì sao?”
Lúc này Vương Ngữ Thần mới hối hận, không nên quá phô trương: “Cô nói bậy, cô đang ghen tị...”
Lưu Nhất Hách vui vẻ, chỉ biết ngây ngô cười.
“Vậy cô phải mời tôi một bữa cơm.”
Bình thường cô rất ôn hòa, cũng lười tham gia vào các cuộc tranh chấp, nhưng Vương Ngữ Thần đã chạm vào vảy ngược của cô.
Cô ta bày ra một bộ dạng cao quý không thể với tới, đầu ngẩng cao.
Sắc mặt Lạc Di đanh lại, đây là nguyền rủa người nhà của cô sao?
Sức chiến đấu của cô bùng nổ, hoặc là không ra tay, một khi ra tay chắc chắn sẽ tiêu diệt.
“Hai người muốn hẹn hò riêng sao?” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, là Vương Ngữ Thần tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt Vương Ngữ Thần trắng bệch: “Đó là cô không biết, cô đúng là ếch ngồi đáy giếng, tôi không giống cô.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.