Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 500: Chương 500
Chương 500: Chương 500
Chỉ có chuyện mà đứa con gái duy nhất gặp phải khiến ông ấy phải canh cánh trong lòng, đến nay vẫn chưa buông bỏ được.
Bà cụ Vương giữ chặt cánh tay Vương Khinh, đưa mắt ra hiệu với bà ấy: "Tiểu Lam, con ở lại ăn cơm với cha con một bữa đi, ông ấy nhớ con lắm..."
(*Gồm hút thuốc, rượu chè, gái gú, c·ờ· ·b·ạ·c, hút chích.) (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong sân, lão tướng quân Vương nhìn cây ăn quả trong một góc, vẻ mặt khó hiểu, không biết đang nghĩ gì.
Năm đó, bà cụ cũng bất đắc dĩ thôi mà.
"Đến tuổi của nó rồi, còn sửa được nữa sao?"
Ông ấy có yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu, công việc bận rộn không có thời gian nên đưa ba đứa con trai vào quân doanh, từ nhỏ được bộ đội rèn luyện nên cả ba đứa đều thành tài.
Bà cụ Vương ăn nói khép nép gật đầu: "Chắc chắn là được, con cháu nhà mình thì sao mà từ bỏ được."
Bà ấy phủi tay rời đi, không nhìn họ thêm lần nào nữa, giống như chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Khinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường một cái, lạnh nhạt nói: "Con còn có việc, phải đi rồi."
Vương Khinh cũng không nể mặt gì anh trai, hừ lạnh một tiếng: "Đủ rồi đấy, anh muốn làm đứa con hiếu thảo cũng không cần kéo tôi theo đâu, tôi đã là bát nước đổ đi từ lâu rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà cụ nghẹn ngào, hai giọt nước mắt lăn dài xuống, bụm mặt khóc không thành tiếng: "Hầy, Những năm qua mưa gió nào cũng nhịn được, ông nhất quyết muốn lôi chuyện cũ ra nói sao?"
Ai ngờ, bỗng nhiên lão tướng quân Vương lại nói một câu: "Vậy sao năm đó bà lại từ bỏ?"
Lão tướng quân Vương nhìn về phía con trai con gái, vẻ mặt dịu xuống: "Hiếm khi nào về, cùng ăn bữa cơm đi."
Bà cụ Vương nhắm mắt lại, vẻ mặt đau xót: "Có ai muốn từ bỏ con của mình đâu? Nhưng tôi có thể mang đưa bé duy nhất của nhà họ Ngô đi à? Mấy năm nay tôi vẫn luôn tự trách, vẫn luôn lo lắng cho nó. Đến đêm mơ thấy thì lòng lại..."
"Tôi không biết bà vẫn còn một đứa con gái nhỏ tuổi, chứ nếu biết thì chắc chắn sẽ không đưa bà đi."
Ông ba Vương khẽ trách móc: "Tiểu Lam, em nói chuyện với mẹ kiểu gì thế? Mẹ chỉ quan tâm em thôi mà."
Lão tướng quân Vương nhíu mày, nhìn kỹ người vợ đã làm bạn nhiều năm, bà cụ vẫn luôn là người vợ tốt dịu dàng hiền lương, là mẹ kế hiền lành đôn hậu, còn là người phụ nữ thấu hiểu đại nghĩa.
Nhưng nếu dạy ra một đứa bé như Vương Ngữ Thần, vậy thì có thật là bà cụ hoàn mỹ như thế không?
Đáng tiếc, mọi thứ không quay lại được nữa.
Mũi bà cụ Vương nghèn nghẹn, vành mắt đỏ bừng, đã nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa chịu tha thứ cho người mẹ này sao?
"Tôi..." Bà cụ Vương như bị đ.â.m một dao, sắc mặt trắng bệch, vành mắt đỏ bừng: "Năm đó thật sự là vì bất đắc dĩ, ông ta nhậu nhẹt hút chích, đủ năm loại tệ nạn xã hội*, nhậu say xong thì đánh đập tôi, đánh tới mức cả người tôi toàn là thương tích, nếu tôi không đi thì không còn đường sống nữa, ông cũng biết mà."
Bà cụ rũ mi, giọng điệu mềm mỏng, trông có vẻ rất hiền thục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão tướng quân Vương tung hoành cả đời trên sa trường, không ngờ khi về già lại gặp chuyện như vậy, bị các chiến hữu gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống khiến ông ấy không còn mặt mũi ra ngoài để gặp người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Khinh kiên quyết gạt bà cụ ra, không bày nổi khuôn mặt tươi cười với mẹ ruột: "Bà phiền quá."
đấy!”
Vể mặt lão tướng quân Vương nặng trĩu, bảo lính cần vụ đẩy xe lăn lại đây, không nói lời nào đã ngồi lên rồi rời đi.
Chỉ chốc lát sau, bà cụ Vương dè dặt bưng một đĩa trái cây tới: "Cha tụi nhỏ, là tôi không dạy con bé Ngữ Thần nên thân, sau này tôi sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc, tuyệt đối không để nó làm gì sai nữa."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.