Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 507: Chương 507
Du côn thế này á? Rốt cuộc cô được bên trên xem trọng ở điểm nào vậy? Có phải nhầm rồi không?
"Bảo vệ con bé cho kỹ."
Mặt Vương Trung Nghị cứng đờ, người cuối cùng đã đến đông đủ.
Ông ấy nói đến đây thì đảo mắt qua đoàn người tìm được Lạc Di, cô đang đùa giỡn với ông cụ Tiêu.
Nhiều người xuất hành như vậy đều chỉ vì che chắn cho một mình cô, rốt cuộc cô là ai?
Học giả giới học thuật đặc biệt nhất, 65 tuổi trở lên sẽ được phép đưa một người thân theo.
Chương 507: Chương 507
Vương Trung Nghị hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ khi ông ấy nắm rõ về hành trình của mình, nhưng điều khiến ông ta kinh ngạc là có vẻ ông ấy biết rõ tầm quan trọng của Lạc Di.
Này thì cho ông nghiền ép công nhân, xem đi, báo ứng tới rồi đó!
Ông ta cầm lấy danh sách, tất cả có mười lăm người, tính cả năm nhân viên công tác đi cùng.
Nhiếp Khôn Minh nhíu mày: "Sao ông nghe được chút vẻ cười trên nỗi đau của người khác vậy nhỉ? Là ảo giác sao?"
Một đoàn người hấp tấp đi ngang qua bọn họ, Vương Trung Nghị thấy một bóng người quen thuộc thì nhanh chóng gọi lại: "Anh Nhiếp."
Lạc Di mở to đôi mắt đầy ngơ ngác: "A, cháu quên gọi cho thanh tra ban kỷ luật rồi, tiếc quá, gây khó dễ gì ạ? Ông phải cảm ơn tôi, nhờ có tôi, con gái ông mới có cơ hội được quân đội gột rửa, học hay xong rồi thì nhớ tặng quà hậu hĩnh cho tôi nha."
Người trẻ tuổi nhất trong số các đại biểu ít nhất cũng phải ba bốn mươi tuổi, dù sao có thể lên làm đại biểu, ai mà có thể không có lý lịch sáng sủa, có thành tích, phấn đấu mấy chục năm chứ?
Vậy nên, có thêm ba người nhà được đưa vào danh sách, người được đưa theo đều là người trẻ tuổi, hai nam một nữ.
Cô còn có hồ sơ trong bộ An ninh Quốc gia sao? Á đù, thân phận lớn vậy.
"Thủ trưởng, trùng hợp vậy? Ông cũng có chuyến đi ạ? Trông sắc mặt ông hơi tệ, cực lắm ạ? Ông nghỉ ngơi nhiều chút nha." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vâng ạ, đoàn trưởng." Lạc Di ngoan ngoãn cực kỳ dễ thương, hoàn toàn không ngông cuồng như lúc trước.
Cuối cùng người bận rộn điên cuồng cũng là ông ấy, ha ha ha.
Nói cách khác, cả đoàn đại biểu chỉ có Lạc Di là cô gái trẻ chưa đầy hai mươi tuổi.
"Trung Nghị à." Dáng vẻ Nhiếp Khôn Minh khá hấp tấp, mắt cũng lõm cả vào, mặt mày ủ rũ, trông như không ngủ đủ giấc: "Làm việc khiêm tốn vào, trở về bình an." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta không khỏi hỏi: "Cô ấy có điểm gì đặc biệt?"
Khóe miệng Vương Trung Nghị giật nhẹ một cái, con nhóc này giả heo ăn thịt hổ sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thậm chí bản thân Lạc Di cũng không rõ, đây là sắp xếp phòng ngừa chu đáo.
"Dĩ nhiên là ảo giác ạ." Lạc Di nghiêm trang nói bậy, còn rất bình tĩnh: "Ông tự dẫn đoàn đi HK ạ?"
Nhiếp Khôn Minh thoáng nhíu mày: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, có điều lệ bảo mật."
Vương Trung Nghị: “...”
Cho ra kết luận như vậy, tâm trạng Vương Trung Nghị cực kỳ phức tạp.
Lạc Di nhạy cảm cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào cô, khi phát hiện ra là Nhiếp Khôn Minh thì cô liền cười híp mắt chạy tới.
Ông ta chỉ biết Lạc Di là sinh viên Bắc Đại, nhưng sinh viên Bắc Đại có quý giá hơn nữa cũng không thể trở thành người khiến tất cả mọi người phải hộ tống cho mình được.
Đôi mắt ông ta híp lại, thăm dò cô: "Ngữ Thần đã bị ném vào trại lính, ngày ngày sống rất thê thảm, luôn khóc lóc đòi trở về, mới đây còn bị ngã gãy chân, cô không sợ tôi sẽ gây khó dễ cho cô suốt chuyến hành trình này sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Dĩ nhiên, những người này hoàn toàn không biết chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lạc Di, cô theo sát ông Tiêu đấy, đừng có chạy lung tung."
"Tôi bắt đầu điểm danh từng người, ai nghe thì đáp một tiếng."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.