Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 686: Chương 686
Mấy năm nay anh quá cô đơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lúc anh ôm Lạc Di cũng không được, thật bực bội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Thanh Bình im lặng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, không vội, chúng ta không vội.
“Vậy... thì hôm nay đi.” Tiêu Thanh Bình chỉ muốn đuổi bọn họ đi sớm một chút, những người này mỗi ngày đều vây quanh Lạc Di, anh cũng không có biện pháp nào thân mật với bạn gái.
Hai người thảo luận không coi ai ra gì, hoàn toàn đã quên hết những người xung quanh, trong mắt chỉ có lẫn nhau, khí thế yêu đương cuồng nhiệt vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Từ Mông bồn chồn, chẳng lẽ là bệnh thần kinh chứ không phải mắng chửi người? Là thật sự có bệnh? Không thể nào, cũng không phải ngày đầu tiên anh ta quen biết cô ta.
“Ada, khi nào hai người trở về?”
Nhưng lần này, có điều gì đó đặc biệt không ổn.
Lạc Xuân Mai thấy vậy rất khó chịu, có gì ghê gớm chứ, cô ta cũng có đàn ông!
Chương 686: Chương 686
Đã sớm muốn đi dạo cửa hàng kia, nghe nói có rất nhiều hàng hóa rẻ lại tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nhìn về phía Lạc Di: “Hay là, đổi ngày khác chúng ta đi xem phim?”
Nghe nói là một trong những hoạt động giải trí rất thịnh hành ở thủ đô.
“Còn có năm ngày tự do hoạt động, ngày nào đó dẫn tụi chị đi dạo cửa hàng Hữu Nghị một vòng, thời gian khác sẽ không quấy rầy hai người yêu đương.”
Lạc Di sao cũng được, cô cũng không thật sự muốn xem phim: “Được, nghe lời anh.”
Như bị dội một chậu nước lạnh, Tiêu Thanh Bình vô cùng thất vọng.
Lạc Di cũng không thèm để ý tới Lạc Xuân Mai, chỉ làm như không nghe thấy.
Ăn mặc như vậy sao lại không bình thường?
Vì dỗ bạn trai, cô đã làm việc rất vất vả, không có thời gian ra ngoài chơi chứ đừng nói đến việc vui chơi như người thường.
Đoàn người đều ăn no, Lạc Di thanh toán, rồi dẫn đường đến cửa hàng Hữu Nghị mua sắm.
Hai người cũng sẽ không nghiêm túc ra ngoài hẹn hò, nhiều lắm là cùng nhau ăn một bữa đơn giản, dành nhiều thời gian vào việc thảo luận hạng mục mới.
Anh nói với ông nội không nên sốt ruột đương nhiên là giả, anh khao khát sớm kết hôn với Lạc Di hơn bất cứ ai, thành lập một gia đình nhỏ hoàn toàn mới, để cho trái tim của anh có chỗ để về.
Lạc Xuân Mai cảm thấy vô cùng nhục nhã, lập tức kích động lên, bắt đầu phát bệnh, vừa rống vừa kêu vừa nhảy ở khu phố xá sầm uất, lại biểu diễn một trận chửi đổng đầy chanh chua, thu hút vô số người vây xem. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Di thấy một người thông minh tuyệt đỉnh vậy mà cũng sẽ phạm phải kiểu hồ đồ này, trong lòng vừa buồn cười, nhưng lại có chút chua xót.
Từ đầu đến cuối, cũng không ai để ý tới Lạc Xuân Mai và Từ Mông.
“Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Lạc Di cười híp mắt tựa vào đầu vai anh: “Lát nữa chúng ta đi xem phim đi, không phải anh muốn xem sao? Sau khi xem xong đi đánh cầu lông, lại đi đến chỗ lão Mạc ăn cơm Tây, buổi tối...”
Ada còn rất thích Trung Hoa, có nhiều đồ ăn ngon, giá cả rẻ vô cùng, cảm giác giống như không cần tiền.
Rốt cuộc anh khao khát một gia đình ấm áp đến cỡ nào.
Nói thật, cô ở thủ đô hơn ba năm, còn chưa từng đi tới chỗ nổi tiếng Lão Mạc nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có chuyện gì vậy? Lúc trước nhiều lắm chỉ có thể nóng nảy, ghen tuông, đó là điều con gái thích làm, còn có một chút cố chấp là điều bình thường.
“Chờ anh học xong sẽ kết hôn với em, không cần vội.”
“Xem phim à? Chúng tôi cũng đi.”
Tiêu Thanh Bình hơi nhíu mày, thật sự không hiểu nổi, nam nữ đang yêu chỉ muốn hẹn hò một mình, ai lại muốn đi cùng người mình ghét?”
Từ Mông cực lực trấn an, vừa dỗ vừa khuyên, nhưng lần này hiệu quả không tốt, anh ta sốt ruột đến đầu đầy mồ hôi.
Tâm trạng Tiêu Thanh Bình dần dần bình phục: “Đến phòng khiêu vũ mở mang kiến thức một chút đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.