Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Thanh Tri Hứa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 100
“Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Đồng chí Quý và thư ký Trần đi đường mệt nhọc rồi đúng không, tôi đi trước rót cho hai người một ít nước.”
Lại nói tiếp, nhìn dáng vẻ của cha cậu không giống như đang tức giận, nhưng cậu cứ cảm thấy chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Quý Tử Thư bị phạt đeo vật nặng chạy 5 km, cô sẽ không đeo vật nặng chạy 5 km giống cậu ta chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đặc biệt là Quý Tử Thư, lúc này trong lòng cậu rất không an ổn, lúc này cậu đã nhìn thấu rồi, nếu chuyện đêm nay cần có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm, vậy người đó chắc chắn là cậu.
Nói thật, lúc này Khương Tuệ Ninh nào dám có tấm lòng Bồ Tát, bản thân cô cũng là Bồ Tát bằng đất sét qua sông.
Dì Lưu chọn đúng thời cơ vội vàng chạy vào phòng bếp chạy.
Đừng nói là đeo vật nặng, chỉ chạy 5 km cũng đủ lấy đi nửa cái mạng của cô.
Ngày thường cậu phải đi học, cho nên bọn họ đều chơi đến 10 giờ là đi ngủ, nhưng vì nghe cậu nói không đi học nên bọn họ mới quyết định chơi mệt mới đi ngủ.
Quý Tử Thư và dì Lưu liếc nhìn nhau, ngay sau đó lại quay đầu đi nơi khác, trong lòng đều có một ít suy nghĩ.
Quý Tử Thư gật đầu, không dám nói câu nào nữa, ngoan ngoãn đứng chờ anh mắng.
Lòng cô còn chưa hoàn toàn thả lỏng, Quý Thần Nham đã nói tiếp.
“12 giờ rưỡi.” Quý Tử Thư liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường. (đọc tại Qidian-VP.com)
“12 giờ rưỡi khuya.” Quý Thần Nham sửa đúng lại.
Trong lòng Khương Tuệ Ninh nghĩ đến hai chữ này đầu tiên, có khi nào Quý Thần Nham sẽ cảm thấy là mình lôi kéo Quý Tử Thư thức đêm chơi không?
Đúng lúc này, ánh mắt của Quý Thần Nham thật sự nhìn về phía cô, nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, Khương Tuệ Ninh cố ý lắc lư cơ thể một chút, lập tức đưa tay đỡ đầu, như là bị chóng mặt vậy, chọn đúng thời cơ ngã về ghế sô pha mà Quý Tử Thư đã ngồi lúc vừa rồi.
Xong rồi!!
Loại người như anh chắc là rất chú trọng việc học của con cái đúng không? Nếu là nghỉ chơi một chút còn có thể giảo biện được, nhưng nếu là học thì…
Quả nhiên cậu còn chưa tìm được lấy cớ đã nghe cha hỏi chuyện: “Ngày mai không phải chủ nhật, sao lại được nghỉ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 100
Bên trái cũng không được, bên này là cái bàn gỗ đặc, ngã đập đầu cũng không phải chuyện đùa.
Vừa rồi trong lúc Quý Thần Nham vừa bắt lấy Quý Tử Thư, cô đã bí mật thăm dò hoàn cảnh xung quanh một chút, ngã về phía sau không hiện thực, ngã về phía trước thì không mỹ quan nên thôi, rất dễ không khống chế được lực đạo, trật khớp eo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước kia cậu đi ra ngoài chơi bóng về trễ một chút là sẽ bị phê bình không có quan niệm về thời gian, đêm nay đêm hôm khuya khoắt như vậy còn chơi bài, nghĩ như thế nào cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua.
“Ngày mai trường học cho nghỉ đột xuất một ngày.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô lại nhìn về phía Quý Tử Thư, lúc cậu nói lời này là dõng dạc rõ ràng, cũng không giống như đang nói dối.
Khương Tuệ Ninh còn gỡ tờ giấy dính trên mặt thì bị lời nói này của Quý Thần Nham làm cho trực tiếp dừng tay lại, theo bản năng nhìn về phía Quý Tử Thư.
Cuối cùng cũng yên tâm.
Đứa nhỏ này nói dối? Không phải nói ngày mai cậu không đi học sao?
Như là đang cầu cô nói đỡ vài câu.
Nghỉ cũng tùy ý như vậy sao? Khương Tuệ Ninh âm thầm chú ý biểu cảm của Quý Thần Nham, không để lộ ánh mắt nghi ngờ, xem ra anh thật sự tin tưởng lời nói của con trai mình.
Vừa nghe đến đeo vật nặng chạy 5km gương mặt Quý Tử Thư lập tức ỉu xìu, ánh mắt cầu xin nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.
Quý Thần Nham nhìn cậu: “Cũng không còn sớm, đi lên ngủ trước đi, sau tám giờ sáng ngày mai đeo vật nặng chạy 5 km.”
Quý Tử Thư nhìn dì Lưu rời đi, cậu cũng muốn nhanh chóng tìm cớ chạy đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.