Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Khương Ti Chử Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Chương 70
Hàn Tích đành phải dẫn Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến nơi, đó là một khu tứ hợp viện, vị trí thực sự rất tốt, có thể thấy gia cảnh trước đây từng khá giả. Nhưng khu tứ hợp viện lớn như vậy, đã bị hai người con riêng chiếm mất, hai cô con dâu hợp sức đuổi mẹ chồng ra phía hậu viện, nơi đó chỉ có một bếp lộ thiên, phía trên bếp chỉ che được tấm vải bạt rách nát, hễ trời mưa là không thể nhóm lửa nấu ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Tiểu Ngọc biết anh muốn gặp không phải là Hàn Nguyên Tông, mà là mẹ ruột của Diệp Hoài Cảnh. Tạ Tiểu Ngọc nói: “Được, vậy thì đi gặp.”
Hàn Tích mặt lộ vẻ tức giận, nói: “Đó là con dâu cả của bác gái cả, tên là Quý Mặc Liên, chuyên thích ‘thuận tay lấy đồ’, miệng lưỡi thì thối không chịu nổi.”
Hàn Tích đau đớn kêu lên: “Bạn học Diệp, tôi không có ác ý, mau buông tay, tay tôi sắp gãy rồi.”
Phúc Sinh nói: “Muốn đi gặp một người.”
Rốt cuộc phải xuất sắc đến mức nào mới khiến người ta nhớ đến suốt hai mươi năm không quên? Diệp Hoài Cảnh mất tích lúc hai mươi lăm tuổi, còn Diệp Phúc Sinh năm nay hai mươi mốt, cho nên, Phúc Sinh thật sự giống hệt anh họ trong tấm ảnh kia.
Suốt buổi sáng, anh không rời ký túc xá, Hàn Tích cũng không rời, còn lén lút dò hỏi về cha ruột mất tích của anh, quá đáng nghi.
“Đánh thì để bà đánh cậu, dù sao bị đánh cũng là cậu chứ không phải chúng tôi.” Tạ Tiểu Ngọc nói.
---
Không phải Hàn Tích không có khí phách, mà là từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu người thân từng nhắc cậu về anh họ Diệp Hoài Cảnh – đó chính là “con nhà người ta” trong miệng mọi người. Bố cậu vốn đã được xem là xuất sắc, thế nhưng đứng trước anh họ Hoài Cảnh thì cũng chẳng là gì.
Cậu ta vội nói: “Tôi tình cờ đi cùng đường với hai người thôi.”
Cánh tay Hàn Tích càng đau hơn, cậu nghĩ, dù gì sau này cũng phải nhận nhau, thôi thì nói thật cho rồi: “À, tôi là chú họ của hai người, là chú lớn, còn cậu là cháu nội của bác gái tôi đấy, mau buông tay đi.”
Chương 70: Chương 70
Hàn Tích vội nói: “Bác gái cả tôi tính tình cổ quái lắm, tốt nhất đừng đi, bà ấy sẽ cầm chổi đánh người đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cậu ta là con trai của phóng viên Hàn cơ mà. Tạ Tiểu Ngọc tức giận hỏi: “Nói mau, theo dõi bọn tôi làm gì? Không nói thì tôi sẽ bẻ gãy tay cậu.”
Trên mặt Phúc Sinh không hề có biểu hiện căng thẳng, anh vốn dĩ như vậy, dù chuyện lớn đến đâu thì bề ngoài cũng không lộ vẻ gì. Thật ra trong lòng Phúc Sinh vẫn rất hồi hộp.
Lúc đó, chị gái rất tốt với hai con riêng của chồng, không ngờ lại nuôi phải hai con rắn độc. Khi anh rể bị đưa đi cải tạo, chị gái cũng mất việc, vừa mới gặp tai họa, hai người con riêng và con dâu của họ liền trở mặt, chẳng ngày nào để chị sống yên, chị đã khổ sở suốt bao nhiêu năm, vậy mà vẫn kiên quyết bắt Hàn Nguyên Tông đăng báo đoạn tuyệt quan hệ.
Cậu vừa nhìn thấy Diệp Phúc Sinh là đã thấy có thiện cảm, huống chi bây giờ còn đang bị cháu họ chế trụ, lại bị cháu dâu tương lai uy h**p, đúng là bị ép buộc mới phải nói ra thôi.
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, đợt bình phản quy mô lớn sẽ đến trong hai ba năm tới, lúc đó họ còn chưa tốt nghiệp đâu. Hơn nữa, sang năm cải cách mở cửa, buôn bán làm ăn tư nhân được hợp pháp hóa, ai còn quan tâm cái gì thành phần nữa chứ.
Hàn Tích kể về hoàn cảnh gia đình mình. Bố cậu là con muộn, nhỏ hơn chị gái hơn hai mươi tuổi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà chị gái và anh rể. Khi đó, anh rể là thương binh, còn chị gái là y tá thực tập nơi chiến trường, nhân cơ hội chăm sóc thương binh, tổ chức sắp xếp cho kết đôi, thế là chị gái lấy anh rể.
Hàn Tích nói: “Không sai được đâu, thời gian, tướng mạo, tuổi tác đều trùng khớp. Hơn nữa, huyết mạch là điều không thể cắt đứt, tôi cảm thấy Phúc Sinh chắc chắn là cháu họ tôi.”
“Mẹ tôi nói chuyện này với bác gái cả, cũng chính là bà nội ruột của Phúc Sinh, bác gái cả còn mắng mẹ tôi, bảo đừng lo chuyện bao đồng. Nhưng chúng tôi đều biết, bà ấy không muốn liên lụy đến Phúc Sinh, sợ sau này mang cái thành phần này trên người thì chuyện phân công công việc, xét chức danh đều sẽ bị ảnh hưởng.”
Tạ Tiểu Ngọc liếc nhìn Phúc Sinh, đi gặp bà nội ruột của mình, không biết anh đã chuẩn bị tâm lý chưa: “Bây giờ vào luôn hả?”
Cô nói: “Chỉ là giống nhau thôi, cũng không thể khẳng định Phúc Sinh chính là con ruột của anh họ anh, sao mọi người đều tự tin thế?”
Sáng nay trong ký túc xá, anh đã nhận ra Hàn Tích chú ý quá mức đến anh và Tiểu Ngọc. Anh thì không sao, nhưng nếu là nhắm đến Tiểu Ngọc thì không được. Một Lương Phù là quá đủ phiền toái rồi, không thể để thêm một người nữa.
Hàn Tích:… Cô cháu dâu này nhìn yếu đuối mà bạo lực quá đi mất! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô hỏi Phúc Sinh có chuyện gì không vui à?
“Tốt nhất đừng nói dối.” Tạ Tiểu Ngọc nói: “Cậu nghĩ chỉ mấy câu nói nhăng nói cuội đó mà lừa được bọn tôi à? Tôi khuyên cậu nên thật thà một chút, Phúc Sinh nhà tôi mà ra tay thì cam đoan đánh cho cậu đau c.h.ế.t đi được, đưa vào viện còn chẳng phát hiện ra vết thương nào đâu.”
Rất nhanh đã trôi qua một tuần, chuyên ngành khảo cổ đối với Phúc Sinh mà nói quả thực như cá gặp nước, nhưng Tạ Tiểu Ngọc vẫn cảm nhận được trong lòng anh có điều gì đó canh cánh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Tiểu Ngọc biết cách tốt nhất là làm giám định ADN, nhưng trong nước bây giờ chưa làm được. Theo những gì Hàn Tích kể, hầu như có thể khẳng định cha ruột của Phúc Sinh chính là Diệp Hoài Cảnh.
Tạ Tiểu Ngọc lúc này mới phát hiện Hàn Tích bám theo bọn họ, chẳng lẽ lại là một tên b**n th**? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tan học, cô kéo Hàn Tích lại, bảo cậu dẫn đường, cô và Phúc Sinh muốn đến gặp mẹ của Diệp Hoài Cảnh.
Hàn Tích: … Cháu dâu này đúng là nhẫn tâm độc ác, suýt nữa bị vẻ ngoài dịu dàng của cô lừa rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.