Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 223: Con đường gây dựng sự nghiệp (27)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 223: Con đường gây dựng sự nghiệp (27)


Lý Tam Thuận ngồi trong phòng, nhìn chếc máy đóng gói chân không kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Ừ, lát nữa tôi đi dặn Lưu Trụ.”

“Còn nữa, gà nướng này chúng ta không giảm một đồng một con, mà giảm hai đồng, bán với giá năm đồng một con.”

Lý Tam Thuận dụi dụi mắt, nói: “Đại Ngân, bà về rồi đấy à. Người của tỉnh nói thế nào? Sau này chúng ta có thể tiếp tục bán gà nướng nữa không?”

Đây là vấn đề Lý Tam Thuận quan tâm nhất lúc này, nếu không thể tiếp tục bán gà nướng, thì phải làm sao bây giờ?

Lưu Đại Ngân nở nụ cười khổ, nói: “Trước đây trên báo cáo của trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm đưa cho chúng tôi có viết, hạn sử dụng của gà nướng nhà tôi là mười hai tháng, nên tôi cứ dựa theo số liệu đó đi in ấn bao bì. Nhưng hôm nay, người của trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm lại tới tận nhà, nói báo cáo lần trước của bọn họ bị lỗi, hạn sử dụng chỉ hai tháng thôi. Nhưng gà nướng này nhà tôi đều đóng gói xong cả rồi, sao sửa lại được hạn sử dụng? Nếu tiếp tục bán ra ngoài, người mua thấy hạn sử dụng trên bao bì là mười hai tháng cứ để đó đến bảy, tám tháng sau mới ăn, đến lúc đó mở ra gà nướng đã bị mốc, bị hỏng, bị bốc mùi, chẳng phải tự phá hoại danh tiếng của nhà chúng tôi sao? Nên tôi mới thương lượng với bạn già, dứt khoát đại hạ giá, ra ngoài bày quán bán hàng.”

Lưu Đại Ngân về đến nhà, máy móc trong nhà đã ngừng hoạt động.

“Con biết rồi, mẹ.”

“Tôi mua ba mươi quả trứng kho.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu mua ngày thường, một quả trứng phải bỏ ra sáu xu, bây giờ bán có bốn xu, chính là tiết kiệm được gần một nửa. Ba mươi quả trứng chỉ một đồng bốn hào, mua về cho cả nhà ăn cũng ăn được hai ba ngày đó.

Hôm nay thời tiết không tồi, mùa này không lạnh lắm, cũng không nóng lắm, có rất nhiều người đang chơi đùa trên quảng trường, cũng có người bán hàng rong đang rao hàng.

Không phải tự dựng phí tiền mua chiếc máy này sao?

Nếu không phải vì chuyện gà nướng, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã đi nghỉ ngơi từ lâu rồi.

May mà phát hiện sớm, nếu phát hiện muộn, gà nướng bị hư hỏng nhiều, vậy chẳng phải là tự phá hoại danh tiếng của mình sao?

“Gà nướng năm đồng một con, chân gà một đồng một cân, trứng kho bốn xu một quả. Đại hạ giá đây.”

Không đợi Lưu Đại Ngân trả lời, Lý Tam Thuận đã nói thêm: “Đại Ngân, không được thì chúng ta làm thế này nhé, giảm giá mỗi con một đồng, bán hết số gà nướng đã đóng gói này đi, khi bán phải nói rõ với bọn họ, gà nướng này không thể để quá lâu. Số gà nướng chưa đóng gói chúng ta cũng giảm giá, hai ngày tới tạm thời không làm gà nướng nữa, đợi bán hết chỗ này rồi tính.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta mang ra quảng trường bán.”

Ngồi tàu hỏa thời gian dài như vậy, khiến vợ chồng già Lý Tam Thuận đều mệt muốn c.h.ế.t rồi. Khi về, bọn họ không mua được vé giường nằm, ngồi ghế cứng mấy chục tiếng đồng hồ, lưng như sắp gãy ra.

Hôm nay là thứ tư, thời gian này, người đi làm vẫn phải đi làm, người đi học vẫn phải đi học, không nhiều người rảnh rỗi lắm.

Cơm nước xong xuôi, Lưu Đại Ngân không có chút tinh thần nào, bát cũng không rửa đã đi nghỉ ngơi với Lý Tam Thuận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Đại Ngân ngồi xổm xuống trước máy đóng gói, nói: “Vẫn bán được, nhưng phải đợi kết quả kiểm tra đo lường đã, sau đó chúng ta sửa lại hạn sử dụng là có thể bán tiếp.”

“Được rồi, vậy ông bảo Lưu Trụ đi gọi công nhân về đi, chiều nay làm việc bình thường, đóng gói cho hết số gà nướng chưa đóng gói xong này. Nhiều gà nướng như vậy, chúng ta không thể bán hết được trong một hai ngày, để lâu sẽ hỏng mất. Nhân viên kỹ thuật ở trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm nói, gà nướng nhà chúng ta không thành vấn đề, chỉ là hạn sử dụng viết trên bao bì quá dài thôi. Lúc bán nhớ nói rõ với người ta, hạn sử dụng gà nướng này là hai tháng, không để được quá lâu.”

“Trứng kho, bốn xu một quả thật à? Lần trước tôi mua tận sáu xu một quả.”

“Được rồi, vậy chiều nay chúng ta đi bày quán bán gà nướng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thật.” Lưu Đại Ngân nói: “Chỗ gà nướng này chúng tôi vừa làm ra mấy ngày trước, định để bán sỉ cho khách hàng, bây giờ không thể đổ sỉ nữa, đành phải tự mình ra ngoài bán.”

Chỉ cần thời tiết đẹp, ngoài quảng trường luôn có rất nhiều người.

“Ừ.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân vẫn hơi u sầu: “Vậy còn chân gà với trứng kho thì sao, phải bán thế nào?”

“Gà nướng nhà chị bao nhiêu tiền? Năm đồng một con à?”

Ở tỉnh thành có vài khu quảng trường, rất nhiều người trẻ đều thích chơi ở đó, nếu có người từ nơi khác tới, bọn họ cũng thích ra quảng trường chơi, chụp vài bức ảnh.

Nghe Lưu Đại Ngân nói hợp tình hợp lý, có người lại hỏi: “Thật sự bán năm đồng một con?”

Chương 223: Con đường gây dựng sự nghiệp (27)

“Được, đều nghe bà.”

Nhìn căn phòng chất đầy gà nướng, Lưu Đại Ngân chậm rãi thở dài một hơi.

“Ai da, bà vội gì chứ?” Lý Tam Thuận không đồng ý buổi chiều đi bày quán: “Bà vừa ngồi tàu hỏa mấy ngày, không nghỉ ngơi lấy một hơi sao được? Bà đi nghỉ ngơi một lát trước đi, chiều chúng ta nói sau.”

“Chúng ta đi đâu bán gà nướng?”

Giọng Lưu Đại Ngân rất lớn, không lâu sau đã có một đám người vây trước sạp hàng của bọn họ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi muốn mua gà nướng, lấy cho tôi hai con.”

Lý Tam Thuận dừng xe, Lưu Đại Ngân mở mấy cái thùng giấy ra, ngồi trên ghế gấp bắt đầu rao hàng: “Gà nướng, trứng kho, chân gà đại hạ giá đây. Gà nướng năm đồng một con, chân gà một đồng một cân, trứng kho bốn xu một quả. Đại hạ giá đây, ai đi qua đừng bỏ lỡ.”

Trong sân, Lý Tam Thuận đã chất gà nướng lên xe đẩy tay, nói: “Đại Ngân, bà dậy rồi à.”

Trứng kho bán rẻ như vậy, không mua bây giờ sợ là không có lần sau.

“Phải sửa hạn sử dụng à? Vây chẳng phải số túi đóng gói kia của chúng ta sẽ phải vứt đi sao?” Nói tới đây, Lý Tam Thuận lại chỉ vào đống gà nướng trên mặt đất: “Vậy số gà nướng đã đóng gói xong rồi này thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại vứt đi?”

Cũng may là mấy người khách mua hàng kia chưa ăn, nếu ăn vào xảy ra vấn đề thì càng không tốt. Trời đất bao la, mạng người là lớn nhất mà.

“Tam Thuận, tôi về rồi đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lần này chúng tôi bán lỗ, đương nhiên là rẻ hơn nhiều rồi. Giá trứng kho này tôi bán bằng tiền trứng gà, không thêm bất kỳ khoản chi phí nào khác.”

Lý Tam Thuận: “Đều giảm giá, chúng ta đi bày quán bán hàng rong.”

Ngủ thẳng đến ba giờ chiều, lúc Lưu Đại Ngân tỉnh lại, Lý Tam Thuận đã dậy rồi.

“Ơ, tôi từng mua gà nướng nhà chị rồi, không phải bảy đồng một con à? Sao hôm nay lại bán rẻ thế?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 223: Con đường gây dựng sự nghiệp (27)