Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 276: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (34)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 276: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (34)


Có một tiệm cơm mới mở ở quảng trường Nhân Dân, chuyên về hải sản, Lưu Đại Ngân dắt bọn nhỏ đi ăn hai lần, Khai Lâm rất thích món tôm của quán đó.

Chương 276: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (34) (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiền lương không đủ sống thì phải làm sao? Đành tìm việc khác thôi.

“Mẹ, cơm sắp chín rồi, mẹ cứ để đấy con làm cho, mẹ ra phòng khách nói chuyện với cha con đi.”

Hiện tại Lý Khai Nguyên đã là học sinh trung học, còn cao hơn Lưu Đại Ngân rồi, là một cậu thanh niên đẹp trai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xem tài liệu xong, Lưu Đại Ngân lại đi dạo quanh nhà máy một vòng, đến giờ tan làm, bà ấy gọi Lý Tam Thuận xuống, rồi lái xe rời khỏi nhà máy.

Lý Tam Thuận không nhìn thấy Khai Nguyên ở bên ngoài, vào phòng khách cũng không thấy, bèn hỏi: “Anh các cháu đâu ồi?”

Công nhân tới làm ầm ĩ ủ rũ cụp đuôi quay về, đã tiếp nhận chính sách “Tạm nghỉ luân phiên”.

Lưu Đại Ngân lái xe tới quảng trường Nhân Dân, mua vài món ở quán ăn kia, đương nhiên trong đó có món tôm mà cháu trai bà ấy thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có không ít người muốn xin vào làm việc trong nhà máy của Lưu Đại Ngân, bà ấy đã dặn dò, chỉ nhận những người có thông tin đầy đủ.

“Mua rồi, Khai Lâm nói muốn ăn, đương nhiên bà nội phải mua rồi, bà còn mua cả món cá hồi mà Văn Nhân thích ăn đấy.”

Cất gọn đồ đạc xong, Lưu Đại Ngân vén tay áo lên cũng đi xuống phòng bếp.

“Bà nội, bà mua tôm chưa?” Khai Lâm hỏi.

“Bà nội, bà đang làm gì thế, tối nay bà về nhà ăn cơm nhé, mấy ngày liền cháu không được gặp bà rồi…” Khai Lâm nói qua điện thoại.

Ngày thường hiếm khi Lý Tam Thuận nói đùa như vậy, khả năng hôm nay ông ấy khá vui, nên mới nói đùa với Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân cười: “Được, vợ chồng chúng ta cùng nhau về nhà.”

Trước khi về bà ấy còn dặn dò bảo về: “Tối nay chúng tôi không quanh lại, các anh không cần chờ chúng tôi về, đến giờ nhớ khóa cửa.”

“Được, bà nội mua về cho Khai Lâm.”

“Cảm ơn cái gì, các cháu muốn ăn gì thì cứ nói với bà nội, bà nội mua cho các cháu.”

Đồ ăn đã nấu xong, Lưu Đại Ngân bưng một đĩa đến phòng khách, hai đứa nhỏ trông thấy cũng đứng dậy đi bê thức ăn.

Con trai trông cửa hàng g nướng, lúc này đang có khách mua hàng nên không rảnh ra ngoài, con dâu Lưu Hồng Mai thì bận nấu cơm trong phòng bếp.

Mua ô tô, Lý Tam Thuận đi quanh ô tô vài vòng, cảm khái: “Đại Ngân, bà còn nhớ lần chúng ta đến nhà cô họ, khi ấy chúng ta còn nói giỡn, biết đâu tương lai chúng ta cũng mua được ô tô không? Không ngờ thật sự có ngày như vậy.”

Lý Khai Lâm nói: “Anh ấy đang làm bài tập trong phòng, nói hôm nay làm nhiều chút, ngày mai sẽ đi với ông bà đến nhà máy chơi.”

“Nếu ông không có tay nghề làm gà nướng, chúng ta cũng không thể từng bớc làm giàu, tính ra thì, công lao của ông cũng không nhỏ.”

Vân Chi

“Cháu biết rồi, bà nội.”

Lý Khai Lâm và Tiêu Văn Nhân đều gật đầu: “Không váng đầu.”

Lưu Đại Ngân gõ cửa phòng ngủ của Khai Nguyên: “Khai Nguyên, ra ăn cơm.”

“Đại Ngân, nhà chúng ta có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, may nhờ có bà, nếu không có bà, khả năng hiện tại chúng ta vẫn đang trồng cấy ở quê.”

“Vâng, con nghĩ mẹ với cha bận việc ở nhà máy, không có thời gian gói sủi cảo, nên hôm nay con tranh thủ tan làm sớm gói một ít. Sủi cảo sắp chín rồi, mẹ đừng đứng đây nữa, trong này nóng lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ai ngờ, mấy đứa trẻ đều vô cùng thích chơi máy tính, thậm chí có khi còn chơi quên cả ăn cơm.

Nhà họ Lý có được cuộc sống tốt đẹp như hiện tại, Lưu Đại Ngân là công thần lớn nhất, nhưng công lao của Lý Tam Thuận cũng không nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Tam Thuận lẩm bẩm một câu: “Lại muốn chơi máy tính chứ gì. Rốt cuộc máy tính kia có gì hay mà Khai Nguyên với Hữu Lợi đều thích nó như vậy?”

“Bà nội, cháu muốn ăn tôm ở quảng trường Nhân Dân, bà nội mua mang về cho cháu được không?”

Năm ngoái Lưu Đại Ngân mua một chiếc ô tô, cuối cùng tấm bằng lái xe của bà ấy cũng không bị bỏ xó.

Sau vài năm, Tiêu Văn Nhân đã cao lên không ít, cô ta xách đồ giúp Lưu Đại Ngân, nói: “Cảm ơn bà nội.”

Trên bàn bếp đã để mấy món ăn vừa nấu chín, hình như vẫn còn món gì đó. Lưu Đại Ngân hít hít mũi, cười hỏi: “Hồng Mai, con gói sủi cảo à?”

Lý Tam Thuận vội lắc đầu: “Ông không chơi đợc cái đó, vừa nhìn máy tính là ông choáng váng đầu óc rồi, các cháu chơi lâu như vậy không thấy váng đầu sao?”

Hai năm trước Lưu Đại Ngân mới mua một chiếc máy tính, đặt trong phòng làm việc của bà ấy, tuy vẫn chưa dùng vào công việc, nhưng có thể giữ thể diện.

Sau đó là tiếng ghế dựa chuyển động, rồi Lý Khai Nguyên mở cửa ra ngoài.

Lý Tam Thuận được Lưu Đại Ngân khen cả người thoải mái: “Bà là “công thần lớn” của nhà chúng ta, tôi là “công thần nhỏ”, hôm nay công thần lớn nhỏ chúng ta cùng nhau lái xe, vợ chồng cùng nhau về nhà.”

Vì thế, Lưu Đại Ngân đã đưa ra một quy định, chơi máy tính cũng được, nhưng phải làm hết bài tập về nhà trước đã, hơn nữa mỗi người mỗi cuối tuần chỉ được chơi nhiều nhất là hai tiếng, nói cách khác là thứ bảy được chơi hai tiếng, chủ nhật được chơi hai tiếng.

Lý Khai Lâm phản bác lời của ông nội mình: “Ông nội, máy tính rất thú vị, để hôm nào cháu dạy ông nội chơi nhé.”

“Được, tối nay bà nội sẽ về nhà ăn cơm. Khai Lâm muốn ăn gì, để bà nội mua cho.” Lưu Đại Ngân vừa nhìn tài liệu, vừa trả lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 276: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (34)