Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 346: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (10)
“Em biết rồi, thầy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Chi
Hơn nữa hai người bọn họ còn là đồng hương, ngày thường đều gặp nhau ngoài trường học, bởi vậy không ai trong trường biết bọn họ đang yêu nhau.
Mỗi lần tới nơi này, bọn họ đều ngồi vào góc vắng nhất, nơi đó còn có một chậu cây cảnh, nếu không đến gần nơi đó sẽ không nhìn ra được người đang ngồi ở đó là ai.
Anh ta thầm an ủi bản thân, dù trên chiếc đồng hồ có dấu vấn tay của Bội Bội cũng không chứng minh được điều gì, Bội Bội ở cùng phòng ký túc với Vương Nhất Ái, ngày thường có chạm vào đồng hồ của Vương Nhất Ái cũng không phải chuyện kỳ lạ, đến lúc đó có thể dùng lý do này để lấp l.i.ế.m cho qua.
Nghe thấy cảnh sát tới, cơ thể La Thương Kỳ cũng run lên. Dù thông minh thế nào thì hiện tại anh ta vẫn chỉ là một cậu sinh viên, vẫn chưa thể bình tĩnh trước mọi sóng gió như trong sách viết.
La Thương Kỳ lớn hơn Tưởng Bội Bội một tuổi, năm nay đang học năm tư, vừa nhận được thư mời học nghiên cứu sinh của một trường đại học ở Kinh Thị, đang là thời điểm đắc ý nhất.
“Hai ly nước có ga vị quýt, cảm ơn.”
Cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương liếc nhau, hỏi: “Sao chị biết chuyện này?”
Lưu Đại Ngân lại dùng lý do từng nói với con gái con rể: “Khi còn sống ở nông thôn tôi từng học bắt mạch với một thầy thuốc trung y, có thể xem được hỷ mạch. Tưởng Bội Bội kia đã mang thai hơn một tháng rồi.”
Quản lý ký túc gọi La Thương Kỳ xuống nghe điện thoại, hai người hẹn địa điểm gặp mặt rồi, sắc mặt Tưởng Bội Bội mới khá hơn chút. Cô ta thầm an ủi bản thân: Thương Kỳ sẽ có cách, mình không cần hoảng h ốt.
“Bội Bội, em có chuyện gì mà tìm anh gấp gáp như vậy?”
“Cảnh sát tới thu thập vân tay? Bội Bội, ngoài người trong phòng ký túc xá các em ra, còn thu thập vân tay của ai khác không?”
Ngập ngừng một lát, Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Nhất Ái bị trộm mất đồng hồ, thời gian bị trộm là vào buổi tối, thời gian đó rất ít bạn học sang phòng người khác chơi, khả năng cao là người trong phòng ký túc xá lấy. Tôi hỏi Nhất Ái rồi, tối hôm đó ngoài con bé, chỉ có mình Tưởng Bội Bội là có lý do quang minh chính đại để ra ngoài. Hơn nữa, hai người kia làm ra chuyện như vậy trong phòng học, chắc chắn không phải lần đầu tiên ăn vụng trái cấm, Tưởng Bội Bội lại mang thai, tôi cho rằng cô ta là người tình nghi lớn nhất.”
Đây là ám hiệu hai người bọn họ đã thương lượng trước, chỉ cần nói là em gái La Thương Kỳ, La Thương Kỳ sẽ biết là Tưởng Bội Bội tìm mình.
Lưu Đại Ngân nói xong, cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương cúi đầu không biết đang thương lượng với nhau điều gì, sau đó cảnh sát Triệu nói: “Rất cảm ơn chị đã cung cấp cho chúng tôi manh mối, nếu bạn học Vương còn nhớ ra chuyện gì nữa, mong chị kịp thời thông báo cho chúng tôi biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Nhất Ái vừa đã trải qua chuyện như vậy, chắc chắn bây giờ trong lòng vẫn bàng hoàng, khó chịu, phải có người bên cạnh cô ấy.
Lưu Đại Ngân lại ngồi xuống: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát Dương, bạn học Tưởng Bội Bội ở cùng phòng ký túc với cháu gái tôi kia, chính là người tối hôm đó cũng ra ngoài, cô ta, cô ta đang mang thai.”
Đừng sốt ruột, La Thương Kỳ đừng sốt ruột, rồi sẽ có cách thôi.
“Cảnh sát Triệu, cảnh sát Dương, tôi có việc này muốn phản ánh với hai đồng chí.”
Đợi nhân viên phục vụ đi xa, Tưởng Bội Bội mới cúi người, hạ giọng, nói: “Thương Kỳ, chiều nay cảnh sát tới, thu thập vân tay của cả ký túc xá chúng em. Anh xem, liệu chuyện của chúng ta có bị điều tra ra không?”
Tưởng Bội Bội ra khỏi trường học, gọi điện thoại đến phòng quản lý ký túc xá xin gặp La Thương Kỳ: “Chào cô, em là em gái của bạn học La Thương Kỳ, trong nhà có việc cần tìm anh ấy, nhờ cô gọi anh ấy xuống nghe điện thoại giúp em ạ.”
Cảnh sát Triệu buông cặp xách trong tay xuống, nói: “Chị là bà ngoại của bạn học Vương Nhất Ái nhỉ? Có chuyện gì cứ nói với chúng tôi đi.”
Khi Lưu Đại Ngân đến đồn công an, cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương đã tới trường học rồi, Lưu Đại Ngân và Vương Thành đành phải ngồi ở đồn công an, chờ bọn họ về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 346: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (10)
Tưởng Bội Bội nói một câu, sắc mặt La Thương Kỳ lại trắng thêm một phần, Bội Bội cầm đồng hồ, chắc chắn đã để lại dấu vân tay ở trên đó, nếu kiểm nghiệm ra trên chiếc đồng hồ thật sự có vân tay của Bội Bội, vậy phải làm sao bây giờ.
Tưởng Bội Bội đang ngồi rơi lệ, nhìn thấy La Thương Kỳ, cô ta vội vàng đứng dậy: “Thương Kỳ, anh tới rồi à.”
Có người yêu ở bên, cuối cùng Tưởng Bội Bội cũng trấn tĩnh lại: “Ngoài người trong phòng ký túc xá chúng em ra, mấy phòng bên cạnh cũng bị thu thập vân tay. Em nghe nói còn có mấy người giáo viên nữa. Thương Kỳ, anh xem, liệu chuyện của chúng ta có bị bọn họ phát hiện ra không?”
Sau khi nhận được điện thoại của Tưởng Bội Bội, La Thương Kỳ lập tức ra khỏi trường học, lên xe buýt đi đến địa điểm đã hẹn với Tưởng Bội Bội, là một quán cà phê trên đường Xuân Hi.
Hai người vừa quay về, Lưu Đại Ngân lập tức gọi bọn họ: “
Buổi chiều, khi đồn công an vừa tới giờ làm việc, Lưu Đại Ngân và Vương Thành lập tức vào trong. Lý Liên Hoa thì ở nhà với Vương Nhất Ái.
Hai người bọn họ quen nhau trong ngày tân sinh nhập học, lúc ấy La Thương Kỳ mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, nhìn qua rất bắt mắt. Còn Tưởng Bội Bội thì mặc một chiếc váy hoa nhí, cũng xinh đẹp đầy sức sống. La Thương Kỳ là người phụ trách tiếp đón Tưởng Bội Bội, hai người bọn họ vừa gặp mặt đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Nhân viên phục vụ bưng nước lọc tới, hỏi: “Chào anh chị, xin hỏi hai anh chị muốn uống gì?”
Nhưng anh ta cũng từng chạm vào chiếc đồng hồ kia, khả năng bên trên cũng có dấu vân tay của anh ta, nhưng mà trường học nhiều sinh viên như vậy, sao cảnh sát có thể tìm đúng anh ta để thu thập dấu vân tay chứ. Dù sao bề ngoài mình cũng không có bất kỳ giao thoa nào với Vương Nhất Ái.
Hôm qua Lưu Đại Ngân đã biết người cảnh sát lớn tuổi hơn kia họ Triệu, còn cảnh sát trẻ tuổi hơn họ Dương.
Vương Thành vội nói: “Nhất định rồi, nhất định rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Thủy Sinh đã về trước rồi, nhà máy của anh ta rất nhiều vệc, không thể ở lại đây với Lưu Đại Ngân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Lưu Đại Ngân và Vương Thành đi khỏi, cảnh sát Triệu vươn vai, nói: “Đồ đệ, đưa số vân tay chúng ta vừa thu thập được đến cục cảnh sát tỉnh đi, sau khi có kết quả kiểm nghiệm, chắc cũng biết được kẻ tình nghi là ai rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.