Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Chương 108
Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ đều ở đây, hai người quay đầu nhìn anh ta.
Đường sá xa xăm...
Giang Niệm Tư ôm hai cánh tay, phản ứng đầu tiên, là lạnh.
Giang Niệm Tư đứng ở bên cạnh, chỉ huy người đàn ông.
Giang Niệm Tư lập tức chạy ra ngoài.
Chương 108: Chương 108
Giang Niệm Tư cũng không nói nhảm nhiều, lập tức xách theo hòm thuốc kéo cửa xe ra bò lên ghế sau.
Thẩm Trình ngơ ngác nhìn Giang Niệm Tư, nhìn cô từng bước từng bước một đi về phía bên này, đẹp như tranh vẽ, tựa như một giấc mộng.
Khuôn mặt chứa đầy lòng trắng trứng xinh xắn đẹp để giống như viên bánh trôi tuyết.
Tiểu Lưu hoàn hồn lại, xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng, quay người sải bước lên trên lầu, hoàn toàn quên phải đợi Giang Niệm Tư ở phía sau.
Chạy gấp chạy từ từ, cuối cùng cũng chạy tới bệnh viện quân khu trước năm giờ chiều.
Mỹ nhân mặc sườn xám cộng thêm môi đỏ tóc đen, những lọn tóc rối xõa xuống hai bên thái dương càng làm cô trở nên mỏng manh và xinh đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Bằng Vũ: “?”
Sau khi tiến vào bệnh viện, Giang Niệm Tư vừa vặn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Không nghĩ đến cô trái lại không sợ dơ cũng không sợ mệt.
Giọng nói mềm mại êm tai.
DTV
Người đẹp này, là em gái của trung đoàn trưởng sao?
Đẹp đến mức có chút không chân thực.
Bởi vì tránh một cụ ông ở trên đường, nên xe của bọn họ đã bị trượt vào trong một vũng nước.
Cái nhìn đó, Thẩm Trình đã thấy được người mà lòng anh vẫn luôn nghĩ đến.
Xem ra chỉ có thể chờ sau khi đến quân khu, chộp lấy một bộ quần áo từ chỗ của anh họ.
Thẩm Trình cũng nhìn theo.
ở Ôm cục đá đưa vào trong vũng nước, chống ở phía sau bánh xe, người đàn ông lên xe, bảo Giang Niệm Tư nhìn giúp ông ấy, bởi vì một bên khác còn có một vũng nước lớn.
Tiểu Lưu nhìn Giang Niệm Tư sững sờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc cụ thủ trưởng gọi điện thoại đến, đã dặn dò ông ấy phải nói một câu như thế, bảo ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng khám Đức Nguyên ở trấn Kỳ Thạch để đón bác sĩ Giang.
“Được, vậy thì mẹ sẽ không đi với con, con qua đó giải quyết xong tình huống, thì nhớ gọi điện thoại về, đừng để cho mẹ lo lắng”
Sau khi dặn dò nhắn nhủ xong mọi chuyện, Giang Niệm Từ liền vội vã trở về phòng khám Đức Nguyên, trước tiên nói rõ đầu đuôi sự việc với ông nội Trương, thuận tiện xin nghỉ.
Đúng là xinh đẹp thật, nhưng lý do khiến anh ta không thể rời mắt chắc chắn không phải chỉ bởi vì vẻ đẹp của đối phương.
Tiểu Lưu lấy hơi nói: “Trung đoàn trưởng, em gái anh đến xem anh, đang ở bên ngoài.
Vì vậy cô mới vừa chạy ra, người đàn ông trung niên đã xác định được thân phận của cô.
Người đàn ông chờ ở chỗ cách xa mười mấy mét, còn quay lưng lại.
Còn vô cùng gian khổ.
“Đồng chí.” Giang Niệm Tư bước nhanh qua đó, chặn Tiểu Lưu lại: “Xin hỏi anh có biết Giang Bằng Vũ hay không? Anh ấy đang ở đâu?”
Người đàn ông mạnh mẽ này vừa đi còn vừa thét chói tai trong lòng.
Nghe thấy anh ta bị thương, Đinh Hồng Mai đương nhiên sẽ không yên tâm.
Lời của hai người vừa nói xong, ngoài của phòng khám Đức Nguyên liền có một chiếc xe dừng lại.
Mỏng thì hơi mỏng một chút, nhưng dù sao nó cũng khô.
Ông nội Trương và bà cụ Lương đều đang ở trong cửa tiệm, đoạn thời gian gần đây, thái độ của bà cụ Lương rõ ràng đã thả lỏng hơn không ít.
Giang Bằng Vũ nhíu mày nói: “Làm gì mà lại l* m*ng như vậy chứ?”
Thấy quần áo của cô đã ướt hết toàn bộ, không có cách nào, người đàn ông trung niên đành phải cầm một cái sườn xám từ đằng sau đưa cho cô: “Cô bé à, đây là quần áo của vợ chú, cháu mặc cái này được không?”
Hành lang đã bật đèn, ánh đèn mờ ảo như dát thêm một tầng sương mù mơ hồ huyền ảo trên cơ thể cô.
Anh ta nhìn cô gái đang đi về phía mình với vẻ mặt không thể tin nổi.
Giang Niệm Tư nhanh chóng c** q**n áo ra, thay sườn xám vào.
Tuy rằng Giang Bằng Vũ chỉ là cháu trai, nhưng trước đây Đinh Hồng Mai đã nuôi nấng anh ta, nên cũng bỏ ra rất nhiều tình cảm.
Anh ta không nói một câu, lập tức bò dậy từ trên giường, sải bước đi ra ngoài cửa, còn l* m*ng hơn so với Tiểu Lưu nữa, không cẩn thận đụng chân vào cây cột giường phía sau, may mà chỗ anh ta bị thương không phải ở chân.
Người đàn ông đó nói: “Lên xe”
Là giọng nói mà Giang Niệm Tư nghe được lúc trước khi gọi điện thoại cho Giang Bằng Vũ.
Sau này anh ta sẽ không tin tưởng ánh mắt của trung đoàn trưởng thêm lần nào nữa.
Giang Niệm Tư có thể làm thế nào?
Cái người vừa đen vừa lùn vừa mập đó hả?
Tiểu Lưu bước một bước dài xông vào phòng bệnh.
Giang Niệm Tư: “ ...
Đây là Tư Tư nhà anh ta đúng chứ?
Ông ấy hỏi cụ thủ trưởng đặc trưng ngoại hình của đối phương, cụ thủ trưởng chỉ nói hai chữ: “Xinh đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
So với trước khi anh rời đi, cô dường như lại trắng thêm một chút, làn da trắng nõn như trứng gà bóc.
“Con còn từng xem bệnh cho ông nội của Thẩm Trình sao?” Đinh Hồng Mai cảm thấy rất hiếu kỳ, nhưng mà hiện tại, chuyện quan trọng nhất, là Bằng Vũ nhà bà.
Trong chiếc xe jeep quân đội màu xanh lá, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên vị trí điều khiển.
Ông ấy nghiêng đầu nhìn về phía Giang Niệm Tư, Giang Niệm Tư cũng nhìn ông ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
A! Trung đoàn trưởng quả nhiên không chỉ không có đầu óc, còn không có mắt nhìn Thấy anh ta nhìn chằm chằm cô không nói chuyện cả buổi, Giang Niệm Tư ngờ vực gọi: “Đồng chí?”
Sau đó.
Trong nháy mắt, Tiểu Lưu đỏ cả mặt: “Cô, cô là người, người nhà của trung đoàn trưởng sao?”
Có một người khác thậm chí còn choáng váng hơn cả anh, đó là Giang Bằng Vũ.
DTV
“Đúng, tôi là em gái anh ấy, làm phiền anh mang tôi đi tìm anh ấy”
Đường không dễ đi, Giang Niệm Tư bị lắc lư nghiêng ngả đến mức hơi muốn ói, thấy đối phương dừng xe lại, cô cũng xuống xe để hít thở không khí trong lành một chút, thuận tiện giúp đỡ.
Bộ sườn xám này vừa người cô ngoài ý muốn, chải chuốt cho vóc người lồi lõm, đường cong uyển chuyển của cô.
Thậm chí anh còn cho rằng bản thân mình đang bị ảo giác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có cách nào nên chỉ có thể xuống xe để xử lý.
Đây mà còn không phải là xinh đẹp, thì cái gì mới gọi là xinh đẹp?
“Cô là bác sĩ Giang phải không?” Người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên cũng phát hiện ra sơ xuất này.
Thấy người đàn ông đi ôm cục đá, cô cũng đi qua ôm cục đá theo Người đàn ông trung niên muốn bảo cô đừng làm, suy cho cùng bé gái nhỏ này nhìn rất yểu điệu.
Tiểu Lưu quên mất sự xấu hổ, nhìn Giang Niệm Tư với vẻ không dám tin.
Ông cụ đã dặn dò người đàn ông trung niên, bảo ông ấy trực tiếp đưa Giang Niệm Tư đi bệnh viện quân khu, đến chỗ đó, sẽ có người giúp đỡ cô.
“Á, á, được...”
Giang Bằng Vũ bị sốc nặng.
Trấn Kỳ Thạch cách quân đoàn 624 cũng không quá xa, nếu như lái xe, thì năm sáu tiếng đồng hồ là đến.
Mà bởi vì nét mặt của người kia với anh mà nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cũng trách cô đi vội quá, quên mang theo quần áo.
Tiểu Lưu cũng nhớ lại giọng nói của Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư sợ bà cụ bị k*ch th*ch, nên không dám nói với bà cụ Lương. Sau khi sáp đến bên lỗ tai của ông nội Trương để nói rõ nguyên nhân, liền nói với ông cụ rằng: “Chốc lát bà cháu có hỏi cháu đi đâu rồi, ông cứ nói là ông nội Thẩm đón cháu đi bệnh viện quân khu, thực tập trước thử xem..”
“Đúng, cháu là, chú là người mà ông nội Thẩm bảo đến đón cháu phải không?”
Chỉ nghe thấy xe phát ra một tiếng “ầm”, chạy ra khỏi vũng nước vô cùng thuận lợi, nước bùn trong vũng nước, cũng thuận lợi b.ắ.n tung tóe lên trên người Giang Niệm Tư.
Thẩm Trình thấy dáng vẻ đụng chạm té ngã của anh ta, cũng đi ra ngoài theo anh ta, lúc đuổi theo Giang Bằng Vũ, chợt nhìn thấy Giang Bằng Vũ chần chừ nhìn hành lang phía trước.
Chỉ có thể mặc thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.