Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Chương 134
Hai mắt của Giang Niệm Tư híp lại, giơ lên cái tay trắng nõn, nghiêng người nhẹ nhàng tránh thoát cái tay của cô ấy. Cô dùng sức nắm lấy cánh tay phải của cô ấy kẹp ngược lại, giơ chân đá thật mạnh vào chỗ cong trên đầu gối của cô ấy, ép cô ấy phải quỳ xuống trên đất.
Cô thản nhiên buông tay của Phùng Tiểu Lệ ra, cười nói: “Quả thật giống hệt như đang đánh rắm, cái miệng thật thối Bất chợt được thả ra, nên sắc mặt của Phùng Tiểu Lệ trắng bệch, đó là do đau.
Liền sa sầm sắc mặt ngay lập tức.
Trần Tuyết Mai cũng cảm ơn rối rít. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Tiểu Lệ nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Giang Niệm Tư, trong lòng vô thức sinh ra cảm giác không thích.
“Bác, bác sĩ Giang... Đây là tình huống gì vậy?” Chị Phùng hoảng hốt hỏi.
Giang Niệm Tư đồng ý, chị Phùng vui mừng khôn xiết.
Giang Niệm Tư cũng không trách bà chị này, chỉ là giải thích cho bà ấy hiểu thôi.
Giang Niệm Tư nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lùng: “Ai mở miệng ngậm miệng đều so sánh việc phụ nữ sinh con với việc đẻ trứng, thì người đó chính là gà vịt, vì chỉ có trong mắt của gà vịt, thì việc sinh con mới là đẻ trứng”
Loại phụ nữ sinh ra đã có vẻ ngoài xinh đẹp quá mức giống như Giang Niệm Tư, trong mắt của cô ấy, chính là u ác tính, là cây đinh trong mắt, là thứ không thể tồn tại.
“Cái gì mà người phụ nữ không biết xấu hổ chứ, đây là bác sĩ mà mẹ phải cầu xin hỏi thăm khắp nơi, đặc biệt mời về để chữa bệnh cho anh trai và chị dâu con đó. Ngày nào con cũng không chịu đi làm, cứ muốn đi gây sự khắp nơi”
Tưởng như là bà chị Phùng trở về, cô quay đầu nhìn qua với vẻ hoài nghi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ấy tức đến mức nói không lựa lời: “Mẹ chỉ biết bất công, mẹ chỉ thích con trai, nhưng mà vậy thì lại như thế nào? Lấy một kẻ không biết đẻ trứng.... a.
Phùng Tiểu Lệ đã quen tỏ ra hống hách rồi, còn chưa từng có ai dám đối đầu trực tiếp với cô ấy như thế này.
Giang Niệm Tư cũng không hiểu rõ chị Phùng cho lắm. Nhưng chỉ dựa vào việc chị ấy có thể chấp nhận và đồng ý với việc không sinh được con không nhất định là do vấn đề của bên nữ rất nhanh, đã nói rõ chị ấy là người biết lễ độ.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới một số tiếng bước chân.
Bà chị Phùng vội vàng nói: “Hai đứa trẻ này có lẽ vẫn còn ở nhà bố mẹ vợ của tôi, bác sĩ Giang, mời bác ngồi chờ một lát, tôi sẽ đi gọi hai vợ chồng này về.”
Chị Phùng cũng nghe thấy chút manh mối, chỉ là người ngoài đang ở đây, nên chị ấy không tiện dạy dỗ con bé c.h.ế.t tiệt này.
Bà chị Phùng đi ra ngoài chưa lâu, Giang Niệm Tư nghe thấy tiếng bước chân.
“Cô nói cái gì? Cô nói ai là gà ai là vịt hả?”
Sống trong nhà chung cư.
“Khám bệnh?” Phùng Tiểu Lệ nhanh chóng phản ứng lại: “Ồ, cô là đến khám cho chị dâu của tôi xem tại sao kết hôn mấy năm rồi mà vẫn không đẻ trứng đúng không?”
Giang Niệm Tư không nhìn sai, chị Phùng này quả thật là một người hiểu lý lẽ.
Nghe thấy giọng nói của chị Phùng, Phùng Tiểu Lệ liền bắt đầu gào khóc ầm ĩ: “Mẹ, mẹ mau đuổi người phụ nữ thối tha không biết xấu hổ này ra ngoài đi, cô ta vừa tới đã đánh con.”
Để tránh cho mọi vấn đề đều đổ lỗi cho phụ nữ.
DTV
“Ừ, được.
Đẻ trứng?
Vì vậy cô ấy vô cùng ghét những người có vẻ ngoài xinh đẹp đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể mang thai lần nữa, Trần Tuyết Mai cảm thấy Giang Niệm Tư như cha mẹ thứ hai của cô ấy.
Giang Niệm Tư bị từ này làm cho bật cười “Đẻ trứng? Làm gì có chuyện đẻ trứng? Là phụ nữ với nhau mà nói ra những lời như vậy thì thật là đáng cười. Cô tự coi mình là gà là vịt thì thôi, đừng lôi cả người khác vào. Cô sinh con gọi là đẻ trứng thì cứ tự gọi như vậy đi, đừng có xúc phạm người khác.”
Nghe bà ấy nói vậy, Giang Niệm Tư cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Chị Phùng sợ Giang Niệm Tư không đồng ý, nên đã nói mấy câu khách sáo: “Bác sĩ Giang, tôi ngu ngốc, học thức không đủ, bác đừng tính toán với tôi nhé, bác làm ơn đồng ý cho tôi được không?”
DTV (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhà cô?” Giang Niệm Tư cười ra tiếng: “Tôi được mẹ cô mời đến, muốn đi, cũng không đến lượt cô phải đuổi”
Lời của Phùng Tiểu Lệ còn chưa nói xong, liền đau đến thất thanh.
Để bày tỏ lòng biết ơn, Trần Tuyết Mai lại chạy đi tìm vải may quần áo.
Giang Niệm Tư lắc đầu, không thể hiểu nổi
Vốn dĩ đã không ưa Giang Niệm Tư vì khuôn mặt của cô, nghe cô nói vậy, Phùng Tiểu Lệ càng tức giận hơn:”Cô có ý gì?”
Phùng Tiểu Lệ không nghĩ đến mẹ ruột của mình nhìn thấy bản thân mình bị đánh thành như thế này, vậy mà lại vẫn muốn giúp đỡ người khác.
“Chỉ dựa vào việc mẹ cô sẽ không ngu ngốc không có kiến thức giống như cô, sẽ không bất lịch sự giống như cô, sẽ không có suy nghĩ xấu xí giống như CÔ.”
Phùng Tiểu Lệ bị câu nói “xấu xí” của Giang Niệm Tư đ.â.m vào trong ngực, xông qua muốn liều mạng với Giang Niệm Tư.
“Bà yên tâm, tôi là bác sĩ, sẽ không từ chối chữa bệnh cho bệnh nhân, nhà bà ở đâu, không xa thì chúng ta đi ngay bây giờ nhé.
Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy chị Phùng mang theo một cặp nam nữ trẻ tuổi đi qua đây. Lúc này khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ba người liền giương mắt đờ đẫn.
Chị Phùng biết tính tình của con gái mình, nó khẳng định đã nói những câu quá đáng nào đó.
Người đến là một cô gái trẻ, buộc hai b.í.m tóc, mắt xếch, ánh mắt hơi không thiện cảm.
Giang Niệm Tư đi theo chị Phùng đến nhà bà.
“Cô là ai, làm gì ở nhà tôi?”
Cô ấy xông tới trước mặt Giang Niệm Tư, hai tay giơ lên, chuẩn bị dùng một tay kéo đầu tóc của cô, một tay cào nát khuôn mặt khiến người ta chán ghét này của cô.
Giang Niệm Tư bẻ ngón tay của cô ấy, giọng nói lạnh buốt: “Mẹ cô sinh cô ra, không phải là để cô cả ngày chỉ biết mắng người khác.
Cha mẹ của Phùng Tiểu Lệ đều rất đẹp, anh trai chị dâu cũng được coi là có ngoại hình xuất sắc giữa đám đông, duy chỉ có cô ấy có đôi mắt xếch, khuôn mặt và tướng mạo hung dữ, mọi người đều thầm nói rằng cô ấy không xinh đẹp.
Sợ Giang Niệm Tư tức giận, nên chị Phùng liền bước nhanh về phía cô, cẩn thận từng li từng tí, nói rằng: “Bác sĩ Giang, nếu như con gái tôi có nói điều gì không êm tai, thì cô nhất định đừng có để trong lòng, cô cứ coi như con bé đang đánh rắm là được.”
Đối mặt với loại người này, Giang Niệm Tư hoàn toàn không khách khí: “Ý tôi là, chỉ có cô sinh con mới gọi là đẻ trứng, chỉ có cô mới giống gà giống vịt, người khác không giống”
Nhìn tuổi tác và diện mạo của đối phương, Giang Niệm Tư đoán có thể là con gái của chị Phùng, liền lịch sự nói: “Mẹ của cô mời tôi đến đây để khám bệnh cho con dâu và con trai của bà”
Khi đến nhà bà chị Phùng, nhà bà ấy không có ai.
Chương 134: Chương 134
Giang Niệm Tư nói chuyện không khách sáo một chút nào, sau khi cô châm biếm chế giễu cô ấy, quả nhiên đã chọc giận Phùng Tiểu Lệ.
Phùng Tiểu Lệ hết tức giận rồi: “Cô dựa vào đâu mà cho rằng mẹ tôi sẽ đứng về phía của cô.”
Lầu thang, ba tầng, ba phòng một phòng khách.
“Tao đánh c.h.ế.t mày cái con đ* lẳng lơ không biết xấu hổ này.”
Nhìn thấy bà ấy vội vàng như một con ong vò vẽ, Giang Niệm Tư nói: “Không sao, bà chậm một chút” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên miệng còn không muốn tha cho người ta.
So với sự giàu có của nhà Trần, nhà bà chỉ có thể coi là bình thường.
Nhưng mà cô ấy quả thực không dám đối phó với Giang Niệm Tư, nên chỉ tức giận hừ một tiếng, quay đầu sải bước chạy về phòng ngủ, sập cửa phòng đến mức vang rung trời, còn không quên gào thét với chút danh dự cuối cùng: “Tôi chán ghét các người.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.