Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Chương 137

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137


Phùng Tiểu Lệ có bị đánh c.h.ế.t cũng không ngờ được điều này, cô cũng chỉ là nói Đỗ Thanh Mai vài câu, vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Nói cái gì mà không thiên vị, suy cho cùng cũng vẫn là thiên vị con trai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chị Phùng đã có sẵn một ý tưởng trong đầu.

Chuyện này đúng là con gái không đúng làm cho con dâu phải chịu tủi thân.

Giang Niệm Tư gật đầu: “Cám ơn, không cần đâu, tôi tự đi về cũng được. Ngày mai nếu có thời gian, anh có thể dẫn vợ anh đến bệnh viện Đức Nguyên trấn Kỳ Thạch tìm tôi.”

Chỉ có mình cô lớn lên không giống ba cũng không giống mẹ.

Chị Phùng hét lên chuỗi dài này, không ngừng không nghỉ, nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.

Nhưng bây giờ, không ngờ lại nói với cô rằng cô không phải là con ruột của họ?

“Con cũng lớn rồi, đến lúc cần phải đi làm rồi, mẹ sẽ tìm cách để kiếm cho con một công việc tốt. Bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ thuê một căn nhà cho con để con dọn ra ngoài ở.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chị Phùng đứng ngoài cửa nghe được câu nói này, xem như chị cũng hiểu con gái mình có thể làm ra chuyện quá đáng tới mức độ nào.

“Lúc trước mẹ luôn công bằng không thiên vị, luôn đối đãi với con như con ruột, anh trai con có cái gì, con cũng phải có cái đó. Nhưng còn con thì sao, con tự nhìn xem con đã làm những gì? Sau lưng thì ức h.i.ế.p chị dâu cảu mình, còn cho rằng mẹ không tốt với con? Mẹ đã bao giờ đối xử tệ bạc với con chưa?”

Cô, cô là được nhặt về nuôi?

“Bốp!” Phùng Văn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, anh tát mạnh vào mặt cô, dùng tay run rẩy chỉ vào trước mặt cô và chửi: “Phùng Tiểu Lệ, anh cảnh cáo em một lần nữa, không cho phép em bất kính với chị dâu, cô ấy là vợ của anh, không phải là người ngoài”

“Mẹ, mẹ nói gì thế?”

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của chị Phùng, Phùng Tiểu Lệ hoảng sợ trong giây lát.

Bởi vì những bức ảnh lúc còn trẻ của ba mẹ cô ấy rất đẹp.

DTV

Nhưng ba mẹ cô luôn luôn chiều chuộng cô, làm cô nhiều lần gạt bỏ đi sự nghi ngờ này.

Giang Niệm Tư gật đầu: “Được rồi, cơ thể con dâu của chị cần phải điều dưỡng một thời gian. Đợi mọi người ổn định lại thì đến chỗ của tôi lấy một ít thuốc, thuận tiện tôi sẽ cho cô ấy một ít thuốc, giúp cô ấy nhanh chóng bình phục.”

Ở bên kia, Giang Bằng Vũ sống c.h.ế.t bị ép buộc đi xem mắt Đối tượng là một cô gái rất xinh đẹp và nhút nhát, tốt thì tốt đó, nhưng Giang Bằng Vũ lại không có cảm giác.

Phùng Văn bị cô ấy làm cho bật cười: “Người đáng bị tát là em. Nếu anh biết em nói xấu sau lưng chị dâu như vậy, anh đã sớm tát em rồi.”

Vừa rồi cô có thể tự tin hét lên rằng cô không cần bọn họ, cũng chỉ là nghĩ rằng ba mẹ nhất định sẽ nhượng bộ, nhất định sẽ đau lòng vì cô.

Căn nhà để lại cho con trai nhưng cô vẫn chưa lấy chồng, đây vẫn là nhà của cô, dựa vào cái gì mà cô lại phải dọn ra ngoài?

Cho dù có tách ra thì cũng chỉ có cách duy nhất là con gái dọn ra ngoài, bắt con dâu và con trai dọn ra ngoài tuyệt đối là không được.

Đỗ Thanh Mai vốn muốn giữ Phùng Văn lại, nhưng lại bị Phùng Tiểu Lệ mở miệng một câu người ngoài hai câu người ngoài làm cho chạnh lòng.

Cô kinh ngạc đưa tay che bên má bị tát, ngơ ngác nhìn Phùng Văn: “Anh, anh đánh em? Không ngờ anh lại vì người một ngoài mà đánh em gái ruột của mình!”

Ngoại hình của anh trai cô cũng như long phượng giữa rừng người.

Chị nhăn mặt: “Thanh Mai gả vào nhà chúng ta thì chính là người nhà của chúng ta, không có người ngoài nào ở đây cả, ngôi nhà này từ nay sẽ để lại cho anh trai con, đồ của anh trai con đều thuộc về chị dâu của con. Nếu muốn phân biệt người nhà người ngoài, thì người ngoài này cũng không phải là chị dâu con”

Giang Niệm Tư hiện là bác sĩ của Đỗ Thanh Mai, cô sẽ cố gắng hết sức để suy nghĩ cho bệnh nhân của mình.

“Bác sĩ Giang, cô yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào rồi.”

Phùng Tiểu Lệ, người trước đó khóc lóc và làm ầm ĩ, ngay lập tức trở nên im lặng và nhìn chị Phùng với vẻ khó tin. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh, em là em gái anh, em mới là người nhà của anh. Sao anh có thể nghe chị dâu nói bậy rồi lại vu oan cho em? Chị ta chỉ là người ngoài thôi”

Trong lòng chị Phùng đang rỉ máu, nhưng vẻ ngoài lại rất lạnh lùng, giọng điệu cũng rất lạnh lùng.

Phùng Văn lúc trước rất yêu thương em gái.

“Vâng, được” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chị Phùng, tôi biết những chuyện này tôi không nên nhúng tay vào, tính cách con dâu chị có chút yếu đuối, nhưng trên thế giới rộng lớn này không thể toàn là người mạnh mẽ, tính cách yếu đuối cũng không có gì sai. Sai là những người thấy người khác tính cách yếu đuối rồi đi ức h.i.ế.p họ, nếu chị thật sự hy vọng con dâu chị có thể mang thai, giáo d·ụ·c con gái cũng cũng không có ích gì, tách biệt ra mới là lựa chọn duy nhất” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên, cô ta cười lớn, mắng chị Phùng: “Con biết rồi, con biết mẹ vẫn luôn thiên vị, nói cái gì mà con trai con gái đều giống nhau, mẹ chính là trọng nam khinh nữ, mẹ thật là kinh tởm, mẹ là người đạo đức giả, mẹ không cần con, con cũng không cần mẹ.”

“Hả? Nói cho mẹ biết, mẹ đối xử tệ bạc với con bao giờ? Từ nhỏ con muốn cái gì thì có cái đó. Cho dù con không muốn đi làm, mẹ cũng nói sẽ nuôi con cho đến khi con muốn đi làm.” Nếu con đã cho rằng mẹ đạo đức giả, kinh tởm và còn thiên vị, vậy mẹ sẽ nói với cho côn biết rằng Phùng Văn là con ruột của mẹ. Nếu mẹ thiên vị, mẹ chắc chắn sẽ thiên vị cho con trai của mình. Còn về phần con, người mà mẹ nhặt được về nuôi, mẹ cũng đã nuôi con lớn thành người rồi, mẹ không hổ thẹn với lòng, con muốn đi nơi nào thì cứ đi.”

Ngay cả Phùng Văn cũng sững sờ trong giây lát.

Lời nói của chị khiến Giang Niệm Tư và Đỗ Thanh Mai mười phần ngạc nhiên.

Cô còn có thể cậy thế bướng bỉnh gì chứ?

Phùng Văn là người phản ứng đầu tiên: “Bác sĩ Giang, để tôi đưa cô về trước”

Cô không ngờ em gái mình lại có tư tưởng như vậy.

Cái tát này đã làm gián đoạn hoàn toàn hành vi của Phùng Tiểu Lệ.

Về căn nhà, trước đó mẹ anh đã nói, dù Tiểu Lệ có kết hôn hay không, chỉ cần Tiểu Lê và anh sau này cùng nhau gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ lúc về già, mẹ anh sẽ chia một nửa căn nhà cho cô ấy..

Hai người từ phòng tắm đi ra, Phùng Tiểu Lệ vẫn đang ở trong phòng của Đỗ Thanh Mai và Phùng Văn diễn kịch.

Phùng Tiểu Lệ đột nhiên hối hận, hối hận đến mức ruột gan xanh mét, nếu biết sớm như vậy thì cô đã không cạch mặt họ. Cô ấy khóc lóc thảm thiết và cầu xin sự tha thứ, nhưng chị Phùng đã quay người bước vào phía trong và khóa cửa lại.

DTV

Cô không phải là con ruột của mẹ cô sao?

Chị Phùng bị những lời này k*ch th*ch, nước mắt lập tức trào ra, chị hét lên những lời sâu thẳm trong lòng mình.

Đôi mắt của cô như được tẩm độc, sự oán giận bên trong gần như tràn ra khỏi đôi mắt cô.

Cô ấy đã ở độ tuổi hiểu chuyện rồi, nếu muốn thay đổi tư tưởng của cô ấy, trong thời gian ngắn sẽ không có hiệu quả.

Cô không phải con ruột, vấn đề này, trong lòng cô đã nghĩ đến vô số lần.

Điều khiến Đỗ Thanh Mai ngạc nhiên là mẹ chồng vì bênh vực cô mà nói bóng gió rằng con gái bà mới là người ngoài.

Điều làm cho Giang Niệm Tư không ngờ tới là chị Phùng, người vừa khóc lóc vì không dạy bảo tốt con gái mình, giờ lại có thể quyết đoán như vậy.

Cô tự nhận mình đối xử với đứa em chồng này cũng khá tốt.

Chương 137: Chương 137

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137