Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Chương 147

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Chương 147


Giang Tuyết ban đầu nhất quyết không ăn, nhưng sau đó cô cũng không thể chịu đựng được nữa và đành lấy một miếng to bằng móng tay để nếm thử.

Giang Niệm Tư lập tức hiểu được ý nghĩa của nó.

Bản thân ông cũng cảm thấy buồn cười: “Ông nội biết con là một cô gái tài giỏi, có năng lực, sau này nhất định có thể tiến xa hơn, bay cao hơn nữa. Nhưng còn bây giờ, ông nội vẫn có thể giúp đỡ con nên ông sẽ cố gắng hết sức, làm được thêm cái gì thì làm. Tuy rằng con đi là do lão Thẩm đề nghị, nhưng khó tránh khỏi có người không hài lòng. Lão Thẩm đề nghị có thể giúp ngươi vào quân viện. Còn lời đề nghị của ông nội có thể giúp con giảm bớt nhiều lời khó nghe.”

Những điều đã hứa không thể nào nuốt lời được.

Nếu không, Giang Niệm Tư và Giang Bằng Vũ cũng sẽ không đi xe buýt từ sáng sớm mà buổi chiều mới cần đi.

Bởi vì ông nội cô chưa bao giờ yêu cô nên cô không cảm nhận được bất kỳ sự quan tâm hay yêu thương nào từ ông.

Cả nhà đều cảm thấy thích thú nhìn Giang Đậu Đậu, bởi vì vừa rồi rõ ràng cậu ấy còn vô cùng sung sướng ăn rất nhiều thịt nha.

Cô có được như ngày hôm nay phần lớn là nhờ ông nội của cô ở kiếp trước.

“Chính là tôi đã mở nó, anh muốn hợp tác với tôi sao?”

Giang Niệm Tư quay đầu lại nhìn về phía sau, Lưu Vân Cường đang cầm tách trà trong tay, tách trà bốc khói, khiến mặt anh đỏ bừng.

Ông nội Trương đưa tay xoa đầu cô: “Đời này, ông nội đã buộc phải rời xa bà nội của con. Đây là sự hối hận cả đời của ông nội. Một điều đáng tiếc khác là ông không thể tiếp tục ở lại bệnh viện quân đội, tiếp tục phục vụ quân nhân. Hiện tại tuy ông đã không thể tiếp tục ở lại quân viện nữa, nhưng cũng không sao cả. Giờ ông nội đã có người tiếp tục nối nghiệp rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau một lúc lâu không nghe được thanh âm nào từ bên trong, Giang Niệm Tư cau mày, chẳng lẽ anh ta không có ở đây sao?

Giang Bằng Vũ đến phòng khám trước để ngồi đợi Giang Niệm Tư, trong khi Giang Niệm Tư đi tìm Lưu Vân Cường.

Giang Niệm Tư mở hộp thuốc ra, nghi hoặc hỏi: “Có liên quan gì tới tôi? Có quan hệ gì?”

Giang Niệm Tư ở trong quân y lâu như vậy, cô làm sao có thể không hiểu được danh tiếng của ông nội Trương ở khoa Đông Y của bệnh viện quân đội?

Cô chỉ có thể cảm ơn và biết ơn ông từ tận đáy lòng.

Giang Bằng Vũ lập tức đen mặt, tức giận vỗ Giang Tuyết một cái: “Tự nhiên muốn làm cô gái hổ báo giang hồ gì đâu? Anh trai em còn không thể bảo vệ Tử Tử thì ai có thể?”

Lần này cô đi, sẽ không quay lại trong một thời gian ngắn.

Giang Thành trong lòng cảm thấy ấm áp: “Được, anh trai có thể làm được.”

“Cám ơn ông nội.” Giang Niệm Tư cẩn thận cầm lấy, ôm vào lòng, giọng nói đã đẫm nước mắt.

Lưu Vân Cường có khí chất doanh nhân mạnh mẽ, thoạt nhìn trông giống như một ông chủ lớn không hề tầm thường, ngoài ra, anh ta còn nói tiếng phổ thông với giọng Hồng Kông, khiến mọi người dễ dàng đoán ra danh tính của anh ta.

Lưu Vân Cường chỉ bước ba bước đã tới nơi, đẩy cửa phòng ra, chủ động dẫn Giang Niệm Tư đi vào.

“Ông nội....”

Ông nội Trương cười nói: “Con không phải là muốn đi báo danh ở bệnh viện quân khu hay sao? Ông nội sẽ đưa cho con một chút đồ vật.”

“Có chứ, còn có đối tượng kia của con bé nữa” Giang Tuyết cười nói: “Tư Tư, nói đến đối tượng này, em học hành thông minh giỏi giang như vậy, có chuyện gì thì cứ sai bảo cậu ta. Tư Tư của chúng ta mặt nào cũng tốt như vậy, cậu ta rõ ràng đã tìm được một bảo bối, nếu không chăm sóc tốt cho em, chúng ta sẽ thay đổi người khác.

Cầm trong tay thư giới thiệu, hốc mắt Giang Niệm Tư dần dần đỏ lên.

“Có chuyện vui, nhưng chuyện vui này có liên quan đến cô đấy, bác sĩ Giang” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Niệm Tư bị bọn họ chọc cười đến dở khóc dở cười: “Em biết rồi.”

Tay nghề y thuật của Giang Niệm Tư thậm chí còn tốt hơn cả ông, vì vậy ông nội Giang không hề xấu hổ khi nói ra cái xưng hô người kế nhiệm này.

Nghe vậy, Giang Bằng Vũ nhanh chóng đồng ý: “Đúng, đúng, nếu không được thì đổi đi. Trong quân doanh có rất nhiều chàng trai độc thân, và họ đều còn trẻ.”

“Cái gì vậy ạ?” Giang Niệm Tư hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó, mắt cô ấy sáng lên và cô nhận ra rằng, cái gì mà “chú thỏ dễ thương như vậy” đã bị vứt ra sau đầu từ lâu, và cô ngồi ăn nó một cách vô cùng thích thú.

Con gái bà sắp ra ngoài nên bà không thể khóc được.

Chương 147: Chương 147 (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô phải đến châm cứu cho anh ta vào buổi sáng.

Khi Giang Niệm Tư và Giang Bằng Vũ rời đi, bọn họ cũng không nhờ gia đình tiễn đưa, Giang Đậu Đậu còn đang ngủ, khi tỉnh dậy phát hiện chị gái mình đã không còn ở nhà, cậu ta khóc đến nỗi cả người nhớp nháp như sên.

Buổi tối, Giang Niệm Tư trổ tài nấu ăn, thịt thỏ kho tàu cay cay thơm ngon.

Đinh Hồng Mai ôm con gái trong tay, mấy lần muốn rơi nước mắt nhưng cuối cùng lại cố gắng hết sức để kìm lại.

DTV

DTV

Nhưng sự thật là, cô không yêu thương ông nội.

Quay đầu lại nhìn Giang Thành, Giang Niệm Tư nói: “Anh, nhớ kỹ lời em nói tối qua, đi xem thị trường thường xuyên nhé”

Giang Niệm Tư và Giang Bằng Vũ có rất nhiều đồ đạc, phần lớn đều là những thứ đồ tốt được gia đình họ nhồi nhét vào.

Hành động của ông nội Trương khiến Giang Niệm Tư vừa cảm động vừa khó chịu.

Vừa nghĩ đến đây, âm thanh hưng phấn của Lưu Vân Cường từ phía sau truyền đến: “Bác sĩ Giang”

Giang Tuyết bất đắc dĩ ôm lấy Giang Niệm Tư: “Tư Tư, em đến nơi rồi, nếu có người dám ức h.i.ế.p em, nhất định phải báo cho anh cả đấy, có biết không? Nếu anh trai em không giúp em, em gọi điện cho chị, chị sẽ mang d.a.o qua đấy đánh hắn, không thắng thì cũng phải cắt xuống một miếng thịt”

Giang Niệm Tư hỏi ông nội Trương: “Ông nội, ông có chuyện gì muốn nói với cháu vậy ạ?”

Khi họ đến thị trấn, Giang Niệm Tư đã bảo Giang Bằng Vũ đợi trong khi cô đi tìm Lưu Vân Cường trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày mai cô ấy sẽ rời đi, nên Giang Niệm Tư lại bị ông nội Trương gọi ra ngoài.

“Vâng, con chắc chắn sẽ làm vậy Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Giang Niệm Tư và Giang Bằng Vũ đã thu dọn đồ đạc.

Nhìn sắc mặt đối phương đỏ bừng, tâm tình có vẻ rất tốt, Giang Niệm Tư cười lớn: “Xem ra hôm nay anh có chuyện gì vui vẻ, đi thôi, tôi đã hứa với anh, sẽ trị liệu cho anh ngày cuối cùng”

Ông nội Trương cảm thấy mềm lòng, cười nói: “Cô bé ngốc nghếch, khi qua đó nhớ gọi điện cho ông nội nhé”

Có lẽ Giang Niệm Tư và ông nội Trương rất thân thiết, nên việc cô thay đổi giọng điệu là điều đương nhiên.

Lưu Vân Cường cũng không vòng vo: “Cô là người mở cửa hàng quần áo Tuyết Niệm đúng không?”

Ông nội Giang lấy từ trong túi ra một phong bì và nói: “Đưa phong bì này cho trưởng khoa của con Trên phong bì có viết ba chữ - thư giới thiệu.

Lần này không có Tiểu Lưu thân ái, nên buổi chiều bọn họ phải tự mình đi xe.

Điều có thể khiến một doanh nhân phấn khích không gì khác chính là cơ hội cải thiện lợi nhuận.

Cô hận ông nội ở kiếp trước nhưng dần dần cô cũng cảm thấy hận thù đã tiêu tan, và cô hiểu rằng năng lực của mình là do ông nội ở kiếp trước mang đến cho cô.

Đột nhiên, dường như ông nội Trương lại giống như muốn bù đắp lại tình yêu mà ông thiếu hụt ở kiếp trước.

Đến nhà khách, Giang Niệm Tư gõ cửa phòng nơi Lưu Vân Cường đang ở.

Giang Đậu Đậu chớp mắt rồi bật khóc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Chương 147