Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Chương 168
Một bên khác, Thẩm Trình ôm Giang Niệm Tư chạy tới một tiệm mì.
“Cũng không lau mặt sạch sẽ đi.” Giọng điệu Giang Niệm Tư mềm mại nói.
Mặc dù bận rộn nhưng Giang Niệm Tư trải qua rất viên mãn. Lúc cô làm việc thì Thẩm Trình tĩnh dưỡng ở trên ghế phía sau, im lặng bầu bạn cùng cô.
“Ha ha, cô bé ngốc bị dọa khóc nhè còn có thể đánh lại đối thủ, không hổ là em gái tôi. Anh ta cho rằng trong tình thế khẩn cấp, Giang Niệm Tư cầm cây trâm đ.â.m lung tung vào c·h·ó điên mà thôi.
Thừa dịp không ai để ý, Thẩm Trình cẩn thận thơm một cái ở lòng bàn tay cô, sau đó đoan chính lùi lại.
Hai người vừa nói chuyện yêu đương vừa ăn mì thịt bò, còn bên khác, Giang Bằng Vũ và Hứa Quan Quan đứng song song với bà cụ già ở cục cảnh sát.
Bà cụ già liền trợn tròn mắt, nhưng mặc kệ bà ta vùng vẫy không đồng ý thế nào thì vẫn phải nộp tiền đền bù không thiếu một đồng nào, lúc này bà cụ già cảm thấy rất hối hận.
Bà ta bị Giang Bằng Vũ bắt lại thì cười ngượng ngùng: “Chàng trai... vừa... vừa nãy tôi nhìn nhầm, con ch.ó này không phải của tôi, ha ha, không giống c·h·ó của tôi.”
Anh ta tóm chặt cổ tay bà cụ già, tay kia xách theo c·h·ó điên đã c·h·ế·t, không để ý gì lôi cả hai đi về phía cục cảnh sát “Ôi chao, chàng trai, cậu buông tay, cậu buông... Ui da, chậm một chút.”
Đúng lúc này, ông chủ bưng hai bát mì đi đến: “Mì thịt bò kho tàu làm xong rồi, mời hai vị.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi khi các chị dâu hỏi, Thẩm Trình đều tự hào nói Giang Niệm Tư là người yêu của anh.
Vừa báo cảnh sát thì sự việc lại thậm tệ hơn, vài ngày trước c·h·ó của bà cụ già cắn người, nhiều người không tìm được chủ của nó cũng tới báo án. Cảnh sát gọi những người đó tới nhận diện. Nhiều dân chúng bị cắn vừa nhìn qua liền xác nhận đúng là con ch.ó này.
DTV
Hứa Quan Quan nhìn dáng vẻ ngang ngược của anh ta thì khóe miệng giật giật.
Giang Niệm Tư lễ phép nói với ông chủ: “Ông chủ, ngài có thể múc cho chúng tôi một bát nước sạch không?”
Giang Bằng Vũ và Hứa Quan Quan lấy được tiền bồi thường thì cảm thấy hài lòng rời đi. Bọn họ có lòng đồng cảm nhưng người như vậy không đáng được thông cảm. Ngày hôm nay nếu không phải thái độ bọn họ cương quyết thì không những bị hoảng sợ mà còn bị lừa tiền.
Có một người mở miệng nên mấy người khác cũng lên tiếng theo, vài người trung niên băn khoăn chuẩn bị mở miệng cũng thôi không nói nữa.
Bà ta muốn mọi chút tiền, nhưng không ngờ đến mấy người trẻ tuổi nhìn qua không thích gây sự này lại khó chơi như vậy. Nghe lời nói của cô xong, bà ta biết mình gặp phải người không dễ chọc rồi.
Khi đối mặt với người thân của mình thì người ta luôn ít hoài nghi. Đó là lý do khi Giang Bằng Vũ nhìn thấy cây trâm trên cổ c·h·ó điên và nghe Hứa Quan Quan nói rằng đó là do Giang Niệm Tư đ.â.m vào thì không hề nghi ngờ, còn vô cùng tự hào.
Giang Bằng Vũ đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ biết giả vờ đáng thương rồi sao, con ch.ó kia tấn công người trên đường sau đó bị đánh c·h·ế·t, bà liền bắt chúng tôi bồi thường tiền, chuyện của người khác tôi không quan tâm nhưng tiền bồi thường việc nó cắn em gái tôi bị thương thì bà phải đền”
“Bà đang chuẩn bị chuồn đi đâu?”
Giỏi thật, sức lực thực lớn, một con ch.ó to như vậy mà chỉ cần một tay là có thể nhấc lên được.
Anh nhìn cô chữa bệnh cho người ta mà không thấy chán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc trước Thẩm Trình đã đồng ý dạy cô biện pháp phòng thân nhưng vẫn chưa dạy được bởi vì xảy ra vài việc ở giữa.
Đủ loại vấn đề muôn hình vạn trạng nhưng đều không phải việc lớn lao gì.
“Được, khi quay về sẽ dạy em.” Thẩm Trình giơ tay xoa xoa đầu cô, trong lòng thương xót không ngừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có người trẻ tuổi thấy nói vậy thì mủi lòng định tha cho bà ta một lần: “Bỏ đi bỏ đi, tôi không cần bà ta đền.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Niệm Tư thấm ướt khăn rồi vắt khô, sau đó vẫy vẫy tay với anh: “Lại gần đây một chút.
Giang Bằng Vũ không hiểu lời nói quanh co lòng vòng của hai người, tưởng rằng Giang Niệm Tư bị cắn thật mà lúc nãy anh ta không kiểm tra thấy, trong lúc hoảng hốt vẫn không quên kéo lại bà cụ già đang chuẩn bị chuồn đi kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Niệm Tư cũng thấy may mắn vì đúng lúc ấy cô lại có cây trâm trong tay, nếu không chắc chắn bại lộ.
Phá án chuyện này xong, bà cụ già mất cả chì lẫn chài. Không những không lừa được tiền, còn phải bồi thường cho người ta. Bà ta vừa khóc vừa gào trong cục cảnh sát, giả bộ đáng thương đủ loại.
Anh không dám tưởng tưởng rằng, nếu vừa rồi thân thể mảnh mai của cô mà bị c·h·ó điên nhào vào cắn bị thương thì không biết anh sẽ đau lòng đến mức nào. Cũng may trong tình thế cấp bách ấy cô còn cầm cây trâm.
Người đàn ông này còn biết tận dụng cơ hội.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh trêu chọc, Giang Niệm Tư xoa xoa mặt của anh: “Đội trưởng Thẩm, đừng quyến rũ người khác giữa ban ngày ban mặt”
Mặt Giang Bằng Vũ đen lại: “Giống nhau hay không, không phải bà nói là được, hàng xóm láng giềng có thể làm chứng, bây giờ bà theo tôi đến cục cảnh sát báo án”
Bệnh nhân trong bệnh viện rất nhiều, đặc biệt là người nhà quân nhân.
Sau khi bồi thường tiền, bà ta đau lòng c.h.ế.t đi được, chỉ vỗ vỗ đùi mắng: “Thật là nghiệp chướng”
Chương 168: Chương 168
Bây giờ cô nhắc đến khiến Thẩm Trình nhớ lại chuyện vừa phát sinh. Vừa nãy chắc hẳn cô đã bị dọa sợ đi?
DTV
Thẩm Trình tưởng rằng cô khát nước, thấy nước trong bát bốc hơi nóng, vừa định nhắc cô cẩn thận kẻo bị bỏng thì thấy cô lấy một cái khăn tay trắng viền xanh lam từ trong túi của mình ra thả vào trong bát.
Hai mắt Thẩm Trình nhìn cô không chớp. Anh thích dáng vẻ và giọng điệu của cô khi đối mặt với anh như vậy.
Thẩm Trình nhìn cô cười vui vẻ thì không nhịn được tay sờ sờ mũi của cô: “Trăm phần trăm anh ấy sẽ báo”
Hôm nay là ngày đầu tiên Giang Niệm Tư nhậm chức chính thức.
Giang Niệm Tư nhìn thấy trên mặt anh còn vết máu, vội vàng nói: “Anh chờ một chút”
Cảm động dâng lên trong lòng Thẩm Trình, anh nhích tới gần cô, Giang Niệm Tư cầm khăn tay lau chùi mặt anh cẩn thận. Động tác dịu dàng, thần thái giữa lông mày càng dịu dàng hơn.
“Chuyện nhỏ, có ngay đây.” Ông chủ tốt bụng nói, chỉ chốc lát sau liền bưng một bát nước tới.
Thẩm Trình bỗng tát một cái lên mặt mình, thật đúng là giống như trước đây, cứ gặp được bác sĩ Giang thì đầu óc lại nóng lên. Những người vợ quân nhân đến khám bệnh nhìn thấy thế thì che miệng cười trộm.
Vốn dĩ Thẩm Trình rất lo lắng nhưng thấy cô nháy mắt tinh nghịch với mình thì sững sờ, sau đó thấy buồn cười. Anh rất phối hợp ôm lấy eo cô: “Được, anh đưa em đi bệnh viện ngay lập tức, Bằng Vũ, anh kéo bà cụ già kia đi báo cảnh sát nhanh lên, sau khi trao đổi xong chuyện này thì bồi thường”
Giang Niệm Tư hơi sững sờ, cảm thấy lòng bàn tay nóng nóng, xúc cảm vừa nãy dường như vẫn còn đọng lại ở đó.
Đóa hoa dành dành đẹp mắt trên khăn tay là tự tay Giang Tuyết thêu, mỗi người trong nhà đều có mấy cái.
Giang Niệm Tư nhịn cười, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay thì do dự một chút mới lên tiếng: “Thẩm Trình, anh dạy em một ít phương pháp phòng thân trong khoảng thời gian này đi.”
Anh ta ăn nói mạnh mẽ khiến mấy người trẻ tuổi vừa nghe liền thay đổi thái độ: “Ồ, giỏi thật, c·h·ó nhà bà ngông cuồng làm người bị thương nên bị đánh c·h·ế·t, bà không giấu kĩ việc này, lại dám đòi người ta bồi thường sao?” Thế là mấy người trẻ tuổi lập tức đòi tiền bồi thường.
“Anh đoán xem anh trai em sẽ báo cảnh sát thật không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.