Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Chương 170
Giang Bằng Vũ ngồi vào ghế bệnh nhân xem bệnh, nghe thấy thế thì đập bàn một cái nhìn Hứa Quan Quan, không biết anh ta bị nối nhầm sợ gân nào mà đột nhiên nói: “Bác sĩ Hứa, cô nói xem nếu cô có em gái, vừa nhìn thấy em ấy cùng người yêu đang, đang dang...”
“Tạm thời đi rồi.”
Thẩm Trình do dự một giây thì khóe miệng liền đổ máu.
“Có đau không?” Giang Niệm Tư dịu dàng hỏi.
Giang Bằng Vũ càng bất mãn hơn nhưng anh ta chỉ có thể nhịn, dù sao chuyện của em gái và người yêu anh ta cũng không thể can thiệp nhiều lắm. Giang Bằng Vũ tức giận trừng Thẩm Trình rồi đưa tay đóng cửa “rầm” một cái.
“Anh có biết hiện tại anh rất giống mùi trà trong trà không?”
“Thẩm Trình, anh trai em đi chưa?”
Vì vậy cô cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò, m*t nhẹ môi anh, tiếp theo đầu lưỡi mở hàm răng đang đóng của anh ra.
“Không có chuyện gì sao lại biến thành thế này được? Ai đánh?”
Giang Niệm Tư nghe được tiếng đóng cửa thì giọng nói cũng run run, xấu hổ muốn tìm cái lỗ để trốn vào.
Thẩm Trình cười cười giải thích thay Giang Bằng Vũ: “Không có gì đâu, Bằng Vũ thấy anh là người yêu em sợ em bị bắt nạt nên cảnh cáo anh một chút.”
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu ai nha chửi bậy.
Khi Giang Bằng Vũ đánh anh, anh chuẩn bị ngăn cản thì con hàng này uy h.i.ế.p trực tiếp: “Có muốn lấy em gái tôi hay không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Trình nhìn cô nghiêng đầu, sự chú ý dừng ở khóe miệng bị thương của mình, hô hấp dần dần trở nên nóng rực.
Thật đúng là như vậy, Hứa Quan Quan nhìn anh ta kinh ngạc trừng to mắt như vậy thì cười nói: “Không phải, tôi không nhìn thấy, chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Chuyện gì xảy ra? Ai đánh anh?” Giang Niệm Tư bước nhanh tới sờ sờ khóe miệng anh.
“Niệm Niệm..” Anh đổi lại xưng hô, tông giọng trầm thấp khàn khàn trêu chọc trái tim người khác.
Giang Niệm Tư kéo anh đến phòng khám bệnh riêng lấy rượu thuốc lau vết thương của anh. Thẩm Trình ngồi trên ghế rẽ chân ra để Giang Niệm Tư đứng ở trước mặt bôi thuốc cho anh.
Thẩm Trình cũng không khá hơn chút nào.
DTV
Giang Niệm Tư đi ra ngoài tìm Giang Bằng Vũ, Thẩm Trình đi ở phía sau cô không nhanh không chậm. Kết quả là Giang Bằng Vũ cũng không chờ ở ngoài cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hả?”
Khoảng cách hai người rất gần, Thẩm Trình ngược lên nhìn cô, tầm mắt dừng ở trên đôi môi đỏ hồng thì đôi mắt chợt thâm thúy vô cùng. Bàn tay to vô tình khoác lên eo cô, Giang Niệm Tư cũng không cảm thấy có gì không đúng. Cô đến từ thời đại sau nên tư tưởng khá cởi mở, bọn họ cũng là bạn trai bạn gái rồi thì thân mật một chút cũng bình thường.
“Hả?” Giang Niệm Tư hỏi: “Đau không? Em nhẹ tay một chút... Ưm Thẩm Trình vẫn không nhịn được, một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ sau gáy áp sát đến. Chạm đến môi mềm mại của của cô khiến cả người anh trở nên không bình thường. Tiếng rên khẽ tràn ra từ khóe môi càng làm cảm giác này rõ ràng hơn. Thẩm Trình cho rằng đây là một việc thuận theo tự nhiên, nhưng khi thực sự hôn anh mới phát hiện kiến thức ở phương diện này của anh quá ít. Trong đầu một vạn loại xúc động, khi hôn thực sự thì chỉ biết chạm mỗi ngây ngốc.
Giang Bằng Vũ đột nhiên xuất hiện dọa Giang Niệm Tư giật mình, Thẩm Trình phản ứng nhanh ôm đầu cô áp vào trong lòng mình, cặp mắt hoa đào mê người hiện lên vẻ bất mãn.
Thẩm Trình đối diện với ánh mắt đau lòng của cô thì trong mắt anh dâng lên ý cười: “Không có chuyện gì.”
Cô đứng dậy rời khỏi đùi anh, Thẩm Trình liền nắm tay cô kéo trở lại. Giang Niệm Tư bị ép ngã vào trong n.g.ự.c anh, Thẩm Trình nghiêng đầu hôn môi cô, vừa chạm vào liền tách ra.
Lúc đi ra thì trên mặt Thiệu Dương xuất hiện một đôi mắt gấu mèo, vẫn còn giận nhưng không dám nói gì.
Thanh âm của cô vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại chọc cho Thẩm Trình đứng ngồi không yên. Nhớ tới vừa nãy cô chủ động, mắt anh tối thêm một chút, mãi mới được thân mật lại bị đồ c·h·ó c.h.ế.t kia phá hỏng. Thực sự là...
“} Rất rõ ràng sao?
Câu nói trắng trợn lập tức cản lại lời trong miệng Giang Bằng Vũ. Anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Hứa Quan Quan: “Cô cũng nhìn thấy rồi? Hai người bọn họ bình thường vẫn hôn môi sao?”
Giang Niệm Tư: ““
DTV (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Niệm Tư nghi hoặc nhìn lên, đối diện ánh mắt thâm thúy của anh thì nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, mặt lại đỏ thêm một chút.
“Thu chút lãi”
Giang Niệm Tư mới ngẩng đầu lên từ trong n.g.ự.c anh, lúc này Thẩm Trình mới phát hiện khuôn mặt cô đỏ bừng giống như quả đào mật, bởi vì căng thẳng mà đôi mắt to đen lúng liếng còn nhiễm lên một lớp sương mù.
Giang Niệm Tư lập tức hiểu rõ: “Là anh trai em đánh?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ha?”
“Anh còn ấu trĩ hơn anh trai em.” Giang Niệm Tư đặt rượu thuốc ở một bên, cười rồi xoa xoa khóe miệng của anh.
Người này càng ngày càng không đứng đắn, lại có thể nghĩ ra xưng hô như vậy. Đánh c.h.ế.t cũng không gọi.
Dần dần Thẩm Trình tựa như nắm được bí quyết, đang chuẩn bị biến bị động thành chủ động thì của phòng chợt bị đẩy ra. Cùng với âm thanh cửa bị đẩy ra còn có giọng nói oang oang của Giang Bằng Vũ: “Tư Tư, anh... ôi con mẹ nó!”
Giang Niệm Tư chờ hồi lâu mà không thấy hành động tiếp theo của anh thì hơi nghi hoặc trong lòng. Như thế nào, chỉ chơi chạm chạm môi thôi sao? Cô lặng lẽ mở mắt nhìn lén Thẩm Trình thì phát hiện anh nhắm chặt mắt. Giang Niệm Tư thở dài, thôi, quên đi, để cho chuyên gia lý thuyết bị đủ loại phim thần tượng đầu độc này thử một lần đi.
“Đội trưởng Thẩm”
Thẩm Trình: ““
Nhìn dấu vết xanh tím ở khóe miệng, Thẩm Trình nhếch môi cười khẽ. Cưới cô về nhà ư? Anh rất muốn.
Hứa Quan Quan ngắt lời anh ta: “Anh nhìn thấy bác sĩ Giang và Thẩm Trình hôn môi rồi?”
Mặc dù không hiểu mùi trà trong trà có ý gì nhưng giọng nói kia cho biết cô nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Mặc dù Giang Bằng Vũ là anh họ nhưng quan hệ của hai người không khác anh em ruột. Bị anh ruột bắt gặp cảnh cô và Thẩm Trình hôn môi, hơn nữa còn là cô chủ động... Nghĩ lại đều ngại muốn c·h·ế·t.
Chuyện thứ nhất Thẩm Trình làm sau khi về bệnh viện là đi tìm Giang Niệm Tư. Hôm nay cô bận rộn cả ngày, lúc Thẩm Trình tới đón thì cô nhìn thấy rõ vết m.á.u ứ đọng ở khóe miệng anh.
“Tư Tư....”
Một người đàn ông ngăm đen cao hơn mét tám dùng sức nắm chặt cây xanh đặt ở trên bàn làm việc của cô ấy, lá cây bị anh ta phá xơ xác từng mảnh. Biểu cảm trên mặt rất giống như người khác nợ anh ta mấy triệu.
Cô che mắt anh lại nói: “Em đi tìm anh trai xem anh ấy tìm em có chuyện gì.
Giang Bằng Vũ không nể nang chút nào, xuống tay vừa nhanh vừa ác vừa chuẩn, tung một con át chủ bài quấy nhiễu suy nghĩ của anh rồi nhân cơ hội đánh lén.
Lần này cô không trả lời anh, ngón tay Thẩm Trình nhẹ nhàng lướt qua môi cô, ánh mắt đậm như mực: “Bác sĩ Giang, em gọi anh một tiếng anh trai Trình.”
Hứa Quan Quan nhíu mày nhìn cây xanh trơ trụi bị anh ta vặt hết lá, thấy anh ta còn muốn nhổ cả rễ cây lên thì cô ấy không nhịn được đập một cái lên mu bàn tay anh ta: “Được rồi, có thôi đi không? Rốt cuộc anh làm sao thế?”
Chương 170: Chương 170
Động tác của cô khiến đại não Thẩm Trình nổ tung, dường như có pháo hoa tràn ra để anh không cách nào suy nghĩ, chỉ đành đi theo sự dẫn dắt của cô.
Ngực anh ta đau âm ỉ, cái cảm giác mất mát khi em gái nhà mình bị c·h·ó hoang tha đi lại tới rồi.
Xong đời rồi.
Sau khi Giang Bằng Vũ rời đi, Thẩm Trình mới nhìn người yêu ở trong lòng. Ngày bình thường cô gái này bình tĩnh thản nhiên, một bộ dáng không quan tâm thiệt hơn, ngày hôm nay bị anh trai phá vỡ chuyện này, vành tai đều đỏ ửng lên nhìn vô cùng dễ thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này Giang Bằng Vũ đang nổi giận trong phòng khám của Hứa Quan Quan.
Thẩm Trình nhìn cô không nói.
Anh muốn tiếp tục nhưng lúc này chắc chắn không thể nào.
Giang Niệm Tư ngờ vực: “Ồ, đi nơi nào rồi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.