Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 174: Chương 174
Thẩm Trình nghe được giọng mũi của cô, lo lắng hỏi: “Em bị cảm à?”
Với lượng vải ít ỏi như vậy, anh sợ mình sẽ làm nó sẽ rách trong hai ba lần chà.
Giang Niệm Tư cũng không để ý cử chỉ này, cô đứng ở hành lang, dùng thìa múc một miếng khoai tây cho vào miệng.
Thẩm Trình đang ở ban công giặt quần áo cho Giang Niệm Tư.
“Thân là bác sĩ nhưng em vẫn không thể tự chăm sóc bản thân”
Thẩm Trình lấy hộp cơm ra rồi nói: “Anh mang cho em một ít đồ ăn”
Mỗi lần giặt đồ đối với cô giống là một cực hình.
Âm thanh đột nhiên đánh thức Thẩm Trình: Nhìn thấy ánh mắt có chút chán ghét của bác sĩ Đỗ, hiếm khi Thẩm Trình cảm thấy xấu hổ.
Bác sĩ Giang của anh ấy có tâm tư riêng gì đi chăng nữa thì đó cũng không phải là tâm tư nhằm làm tổn thương người khác.
Anh đã nói rồi, ngoài đất nước, phần đời còn lại của anh sẽ do cô làm chủ.
Chúng quá nặng!
Làm gì có chuyện đầu bếp căng tin hiểu cô, mà là Thẩm Trình mới chính là con giun tròn trong bụng Cô.
“Vậy bây giờ nên làm thế nào? Uống thuốc à?” Thẩm Trình hỏi cô, “Có gì anh có thể làm không?”
Chắc hẳn anh ấy đã nhìn thấy nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy em hứa với anh sau khi khỏi bệnh mới được giặt đấy”
“Nhưng em đang cảm thấy không khỏe, không thể chạm vào nước lạnh”
Cô ấy có thể tiếp tục nhờ anh giặt đồ cả đời không?
Thẩm Trình không nhận ra ý cười trong mắt mình ôn nhu đến nhường nào.
Bác sĩ Đỗ không chịu nổi sự đeo bám của chàng trai trẻ nên lắc đầu rồi cầm sổ y khoa rời đi.
Nghe được Giang Niệm Tư gọi, anh ngơ ngác quay đầu lại.
Thẩm Trình cũng biết loại chuyện này để anh làm thật sự cũng không tiện, cho nên cũng không kiên trì.
Nghĩ tới lời cô từng nói về việc bác sĩ chính là lực lượng hậu phương cho quân nhân, trong mắt Thẩm Trình hiện lên một tia kiêu ngạo.
Thẩm Trình thản nhiên gật đầu: “Em muốn ra lệnh thế nào cũng được”
Miễn là cô ấy cần nó.
Cô vừa mới thay đồ vào buổi sáng và cho vào chậu, tính toán là lúc giặt đồ thì cô sẽ giặt đồ lót trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồ ăn anh mang đến là do đầu bếp căng tin đặc biệt chuẩn bị bằng chi phí riêng của anh.
Giang Niệm Tư móc ngón tay với anh, Thẩm Trình đến gần cô, cô mỉm cười nói với Thẩm Trình: “Vậy giúp em giặt quần áo đi.”
Đồ vật kia như đang đốt cháy lòng bàn tay của anh, chỉ cần nhìn vào nó thôi cũng khiến anh cảm thấy toàn thân nóng bừng.
DTV
Không có cách nào, bác sĩ Giang của anh, anh không chiều chuộng cô thì để ai làm bây giờ?
Giọng nói của cô vốn rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi bị cảm, giọng nói của cô trở nên mềm mại và yếu ớt, khiến mọi người càng thêm thương hại cô.
Ký túc xá này là do bệnh viện cấp cho.
Thẩm Trình không quên rằng cô vẫn đang bị cảm lạnh.
Sau khi bị cô đẩy về phía phòng mình, Thẩm Trình thở dài, nắm lấy tay cô, ôm eo cô.
Cô nhất quyết tập yoga mỗi ngày chỉ vì không muốn cơ thể ngày càng yếu đi.
Anh không ngờ lại được nghe những lời nói công bằng và vị tha như vậy từ cô.
Cô chạy nhanh về phía anh, quay đầu lại thì thấy chiếc q**n l*t nhỏ trong chậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi lần giặt quần áo, cô đều ngạc nhiên trước phát minh vĩ đại của máy giặt.
Ở thời đại này, điều khiến cô đau lòng nhất chính là việc phải dùng tay giặt quần áo mỗi ngày.
“Vậy thì phải làm sao đây? Thân thể của em yếu ớt, sức đề kháng không tốt.”
Giang Niệm Tư đang ngồi ở bàn ăn, nhìn anh giặt giũ dễ dàng như vậy, ánh mắt liền lộ ra vẻ tham lam.
“Thẩm Trình!” Cô đặt bát đũa xuống rồi chạy ra ngoài.
Giang Niệm Tư ở ngay phía sau bác sĩ Đỗ. Khi nghe những gì bác sĩ Đỗ nói, cô nghiêng đầu bối rối nhìn ra bên ngoài.
Cô cúi đầu vừa đi vừa ăn, Thẩm Trình cũng đi theo cô, song hành cùng cô, một tay đưa ra phía sau để bảo vệ cô, đề phòng cô đang bận ăn thì bị ngã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Niệm Tư đang nghĩ anh nói cái gì vậy, nếu thật sự để như thế thì chẳng phải là sẽ bốc mùi hôi sao?
Đây là điểm mấu chốt, cô nhất quyết sẽ không bao giờ từ bỏ, nếu không thì cô sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt anh mất.
Cứu mạng!
Thậm chí anh còn cảm thấy khó chịu vì mình không có những ý tưởng tốt, chưa là một người đàn ông tốt, suy nghĩ của mình rõ ràng không đủ chu đáo.
Chương 174: Chương 174
Lúc Giang Niệm Tư nhìn thấy cảnh này, lập tức muốn che mặt lại.
Do chức vị của cô, ký túc xá cô được phân vào là một phòng sinh hoạt chung rộng rãi, được ngăn ở giữa, có phòng ngủ bên trong và có thể bố trí tự do bên ngoài.
Cô đi ra ngoài nhìn thì thấy áo lót và q**n l*t của mình vẫn còn trong chậu.
“Thẩm Trình? Tại sao anh lại tới đây?”
“Bác sĩ Giang, bây giờ em đang bị cảm.”
Nhưng bác sĩ Đỗ đã phát hiện ra điều đó.
Giang Niệm Tư gật đầu, đôi mắt to ngấn nước lộ ra vẻ đáng thương: “Ừ, tối hôm qua nghĩ đến việc mẹ và chị gái sẽ tới đây, trong lòng vui mừng đến mức đạp chăn ra khi ngủ... Nên em bị cảm lạnh”
DTV
Giang Niệm Tư sợ anh lại tiếp tục muốn giặt, nên cô che mặt lại nói: “Cho dù không thể chạm vào nước lạnh thì cũng phải giặt. Trời ạ, anh mau đi đi”
Nghĩ tới điều Giang Bằng Vũ nói, Thẩm Trình bất đắc dĩ thở dài, kéo cổ áo cao lên cho cô.
Thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười quỷ dị, Thẩm Trình cho là có chuyện lớn gì, nghe thấy cô nói chỉ là giặt quần áo, Thẩm Trình liền đáp ứng không phàn nàn một lời nào.
Hiện tại cũng đã khá tốt rồi, sau khi được cô chăm sóc cẩn thận, tĩnh dưỡng một thời gian, cảm giác không còn khó chịu như trước nữa.
Thuốc men cũng đã được chuẩn bị theo đúng tiêu chuẩn, nhưng bản chất bệnh tật yếu đuối này quá khó cải thiện, nên giá trị vũ lực của cô chỉ phù hợp để tạo ra những đòn bùng phát lực bất ngờ.
Nếu thật sự như vậy, anh cần gì miệt mài tìm ra bí mật của cô.
Đang ăn cơm, Giang Niệm Tư đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Bác sĩ Giang của anh ấy xương cốt đều yếu, không chịu được lạnh, làm sao anh ấy có thể quên được chuyện này?
|| “Như vậy phiền phức cho anh quá, lát nữa em có thể đến căng tin”
Đôi mắt của người đàn ông có một màu đen thuần tuý, cuối mắt hơi ửng hồng, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ bừng dị thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bác sĩ Đỗ vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Thẩm Trình, không khỏi cau mày nói: “Đội trưởng Thẩm, anh dính người quá đấy.”
Không thể nào vò được, hoàn toàn không thể di chuyển được.
Cô vừa định nói cái này mình sẽ tự giặt thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp trêu chọc của Thẩm Trình nói: “Bác sĩ Giang... anh nên giặt cái này như thế nào?
Giang Niệm Tư dẫn Thẩm Trình về ký túc xá nơi cô Ở.
Thẩm Trình ngơ ngác nhìn mảnh vải nhỏ trong chậu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đôi mắt hoa đào quyến rũ giờ không còn chút ngây thơ đơn thuần nào cả.
Anh ôm cô sải bước vào nhà, trực tiếp đặt cô lên giường, Giang Niệm Tư đưa tay kéo anh ra: “Vậy anh cứ để ở đó cho đến khi em hết cảm rồi em sẽ tự mình giặt.
“Không, anh không cần giặt nữa, anh trở về phòng đi, em tự mình làm” Giang Niệm Tư thật sự muốn đào một cái hố dưới đất rồi bò vào sống hết quãng đời còn lại.
Cô mỉm cười đón lấy hộp cơm: “Ồ, toàn là mấy món em thích ăn. Hôm nay đầu bếp của căng tin có con giun trong bụng em à?”
Bộ quần áo mùa đông ngâm trong nước trở nên nặng nề và cồng kềnh, bộ quần áo vốn khó cầm trong tay Giang Niệm Tư, lại giống như xương mềm trong tay Thẩm Trình, anh đều dễ dàng giặt sạch.
Dù nói ra điều này nhưng Giang Niệm Tư vẫn rất vui vẻ vì bạn trai luôn nghĩ đến cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.