Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 178: Chương 178
Buổi chiều Giang Niệm Tư còn phải đi làm, đang lo phải làm thế nào, chợt nhớ tới hôm nay bác sĩ Đỗ nghỉ.
Nhìn thấy cô ấy, còn chưa làm gì, trong lòng cũng đã vui mừng.
Lưu Vân Cường vẫn không yên tâm, tình thế lúc này rất loạn, phần lớn là lừa người cướp của.
Ba người cùng nhau xuất phát.
Thẩm Trình chủ động nhận lấy đồ dưới chân Đinh Hồng Mai: “Thím, hai người đói bụng chưa, cháu dẫn hai người đi ăn trước.
Đột nhiên, dưới bụng truyền đến tiếng trẻ con khóc nức nở: “Chị, mẹ, hai người tách ra đi, con sắp bị hai người đè bẹp rồi.
Gần đó có quán mì, Giang Niệm Tư đoán họ vừa say xe, nhất định là ăn cơm khô cứng không vô, dứt khoát dẫn họ đi ăn mì.
Giang Niệm Tư: “ Thẩm Trình: “} “} Thiệu Dương:”???”
Thẩm Trình cười nhạo một tiếng, đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười: “Tôi cho rằng anh có lòng dạ Tư Mã Chiêu” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố ý không quan tâm đến mà thôi.
Giang Niệm Tư vừa chạy tới, đã vọt vào trong n.g.ự.c Đinh Hồng Mai, ôm chặt Đinh Hồng Mai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà cẩn thận đánh giá người đàn ông cao lớn trước mắt.
Thiệu Dương xa xa nhìn thấy khuôn mặt khiến cậu ám ảnh kia, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đinh Hồng Mai và Giang Tuyết cùng quay đầu nhìn lại.
Đợi gần một tiếng đồng hồ, ba người nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở trước trạm xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là muốn sửa soạn bản thân để gặp cha mẹ vợ.
Chờ anh đi ra lần nữa, quần áo đã thay đổi, đầu tóc cũng rất gọn gang.
“Mẹ, chị con đâu? Chị Cả nói chị Hai bị bán, con muốn chị Hai, oa.....
Đó quả thực là vấn đề nhỏ, Giang Niệm Tư không nói hai lời đã đồng ý.
Giang Niệm Tư ghé vào bên cửa sổ xe, tầm mắt quan sát xung quanh một vòng, trông mòn con mắt, hận không thể nhìn nhìn thủng tấm biển nhà ga đối diện.
Không thấy anh ta?
Giang Tuyết quay đầu nhìn anh ta một cái, cô ấy đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, dù sao cũng là người lớn như vậy.
Đôi mắt của một người đàn ông trong đó dính chặt trên người cô, thỉnh thoảng nhắc nhở cô chậm một chút.
Thiệu Dương đi theo sau lưng Thẩm Trình, không chớp mắt nhìn Giang Tuyết.
“Mẹ, chị con tới rồi”
“} Thẩm Trình quay đầu nhìn anh: “Anh đi làm gì?”
Hai mắt cô sáng lên, lập tức chạy đi tìm bác sĩ Đỗ tạm thay ca giúp cô.
Giang Tuyết: “Cho nên, mọi người đều nghe thấy?”
Giang Đậu Đậu bị đánh quen rồi, chỉ ôm đầu hừ hừ hai tiếng: “Chị Cả là người xấu, một chút cũng không tốt bằng chị Hai” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôm bảo bối nhà mình, vành mắt Đinh Hồng Mai đỏ lên: “Mẹ cũng nhớ con, lần này tốt rồi, sau này chúng ta không xa nhau nữa”
Thiệu Dương ngồi ở ghế sau giống như bức tượng Phật lớn.
Bác sĩ Đỗ giơ một ngón tay lên: “Chỉ có một yêu cầu.”
Trong ba người, trái lại Đinh Hồng Mai là ổn nhất.
Đoán chừng Lưu Vân Cường cũng tới, nếu không nhà họ cũng không có xe.
“Chị, ôm”
Đến nhà ga nội thành, ba người ngồi trong xe chờ.
Giang Đậu Đậu không thể làm gì khác đành uất ức nói: “Đậu Đậu sai rồi, chị Cả không phải người xấu”
Có một đôi mắt cuốn hút, là một chàng trai tuấn tú.
Bác sĩ Đỗ ho khan một tiếng, lo lắng yêu cầu của mình quá đáng, giọng nói vô cùng nhỏ: “Chính là... bệnh nhân yếu t*nh tr*ng của cô, toàn bộ quá trình và nguyên lý trị liệu, khi trở về bác sĩ Giang nói cho tôi một chút.”
Anh ta cúi đầu, khóe môi nhếch lên thành nụ cười, đôi mắt khôn khéo lộ ra ánh sáng lấp lánh.
Lập tức muốn gặp mẹ của đối phương, tuy rằng đã gặp rất nhiều lần qua điện thoại, nhưng Thẩm Trình vẫn rất hồi hộp.
Chương 178: Chương 178
Vì thế đoàn người chuẩn bị đi ăn.
Giang Niệm Tư sửng sốt, bụng bị một đôi tay nhỏ bé đẩy ra.
Có vài người xao động tâm tư, nhưng anh ta rất bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Tuyết rớt lại sau cùng, bước chân Thiệu Dương bất tri bất giác chậm lại, sóng vai với cô.
Chủ yếu là không muốn cắt ngang câu chuyện của mẹ con các CÔ.
Thẩm Trình lái xe đưa cô đi.
Khó bảo đảm người ta nhìn hai người phụ nữ bọn họ mang một đứa bé không sinh lòng ác ý.
Giang Niệm Tư bất đắc dĩ nhéo một cái bên hông cô ấy: “Chị, chị thì thầm rất to tiếng”
“Cái này cũng không sai lắm. Giang Tuyết cười sáng lạn, dáng vẻ như đoán hoa nhỏ thuần khiết, cười rộ lên ngọt ngào lại sạch sẽ, tràn đầy hơi thở tươi mát.
Hai người đạt được thoả thuận chung, Giang Niệm Tư lập tức đi tìm Thẩm Trình dẫn cô vào thành phố.
DTV
Anh lên tiếng, khiến cho Giang Tuyết và Đinh Hồng Mai chú ý.
Anh nói cô chờ anh vài phút.
Đinh Hồng Mai bất đắc dĩ vỗ lưng hắn: “Chị Cả con lừa con, chị Hai sẽ tới đón chúng ta ngay.
Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đứng ở chỗ này cũng không tiện, Thẩm Trình lại đề nghị đi ăn cái gì lần nữa.
Làm phiền người ta?
“Nói lại lần nữa?” Giang Tuyết nhéo lỗ tai doạ dẫm cậu ta.
Giang Niệm Tư còn ở bên kia đường, vẫy tay gọi hai người, giọng nói mềm mại lộ ra chút vui sướng.
“Mẹ, con rất nhớ mọi người nha”
Giang Đậu Đậu dùng đôi mắt to đen láy, mới vừa khóc nhè, bây giờ cười như một con mèo hoa nhỏ, cậu giương hai tay về phía Giang Niệm Tư.
Thẩm Trình và Thiệu Dương xách đồ lên xe.
“Anh nói đi” Giang Niệm Tư cảm thấy bác sĩ Đỗ rất dễ nói chuyện.
Giang Niệm Tư đang chuẩn bị dời tầm mắt, bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến tai.
Trong mắt Thẩm Trình mang theo ý cười rõ ràng, người nhà của người yêu, dường như đều rất hài lòng với anh.
Trong đôi mắt hồ lý của Thiệu Dương đầy tính toán: “Bằng Vũ không tới được, tôi thay cậu ấy báo hiếu Giang Niệm Tư: “?”
Thì ra đây chính là cảm giác thích một người sao?
Người đã đến, Giang Niệm Tư cũng không thể đuổi người về, huống chi cũng không cần phải đuổi.
Giang Tuyết cũng say xe, sắc mặt trắng bệch, vịn cửa xe đi xuống, cô ấy đưa tay chọc vào trán Giang Đậu Đậu, uể oải nói: “Cái đầu heo”
Giang Tuyết thì mang theo ánh mắt xoi mói nhìn Thẩm Trình.
“Vâng, không xa nhau nữa. Giang Niệm Tư cười gật đâu.
Giang Niệm Tư: “......
DTV
Giang Niệm Tư đang chuẩn bị ôm cậu, Giang Tuyết vỗ một cái vào gáy Giang Đậu Đậu: “Ôm cái rắm, Tư Tư em đừng nuông chiều nó, đã lớn rồi, còn muốn ôm, sao em không lên trời luôn đi?”
“Ông chủ Lưu, ông đi làm việc của ông đi, con gái tôi tới đón chúng tôi nhanh thôi.”
Đề nghị này nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Giang Đậu Đậu.
Con gái nhà bà cũng không tệ.
Lưu Vân Cường đã sớm rời đi khi đám người Giang Niệm Tư và Thẩm Trình tới.
Đinh Hồng Mai biết Thẩm Trình là người yêu của con gái mình, nghe được giọng điệu quen thuộc này, Đinh Hồng Mai thoáng cái đã biết anh là Thẩm Trình.
Thấy anh ta giống như thuốc dán da c·h·ó, ngay cả em gái có người yêu cũng không buông tha, Giang Tuyết nhịn không được nói với anh ta: “Tư Tư đã có người yêu, người kia cũng là đồng đội của anh, tuy rằng bỏ lỡ xem mắt không phải lỗi của anh, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, tôi khuyên anh, bỏ tâm tư kia đi, anh như vậy thật khiến người ta phiền chán”
Giang Tuyết bị mọi người nhìn đến khó hiểu: “Sao vậy?”
Vừa quay đầu, thấy khuôn mặt nhỏ tinh tế trắng như tuyết của con gái, Đinh Hồng Mai lại yên lòng.
Anh ta thì sao?
Nhìn từ đầu tới cuối một lần, cô đột nhiên ôm cổ Giang Niệm Tư, thấp giọng nói bên tai cô ấy: “Tư Tư, người yêu của em thật đẹp mắt.
Chỉ thấy bảo bối nhà hai người vui mừng hớn hở chạy về phía này, ở phía sau cô, hai người đàn ông cao lớn với đôi chân dài đang đi theo.
Đinh Hồng Mai cảm thấy hài lòng, rồi lại lo lắng đối tượng con gái tìm quá đẹp, sau này cuộc sống trôi qua không yên bình.
“Tôi bảo trợ lý ở đây cùng các cô chờ bác sĩ Giang”
Giang Niệm Tư ngồi ở ghế lái phụ, Thẩm Trình đang chuẩn bị xuất phát, cửa sau xe bỗng nhiên bị người khác kéo ra.
Chỉ có thể mang theo tất cả.
“} Giang Đậu Đậu say xe, vừa xuống xe đã khóc, vừa khóc vừa nôn.
Nói cứ như anh trai cô đã c.h.ế.t rồi vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.