Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 206: Chương 206
Thiệu Dương đương nhiên gật đầu: “Ừ, việc này khá khẩn cấp, tôi đang không có quần áo để mặc, quần áo trên người đều mượn của Thẩm Trình”
Hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn gỗ.
Chỉ thế thôi?
Trong lòng mắng chửi, bên ngoài—– “Vậy thì thật cảm ơn ngài. Chuyện của tôi và em gái tôi còn phiền ngài vất vả quan tâm như vậy, thật ngượng ngùng. Đồng chí Thiệu, lát nữa tôi sẽ đãi đồng chí bữa tối”
Chương 206: Chương 206 (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiệu Dương không biết kinh doanh nhưng xét thái độ của bạn bè anh ấy thì chắc hẳn cậu ấy rất hài lòng với quần áo của họ. Khát vọng hợp tác trong lòng khá mãnh liệt.
Giang Tuyết chạy ra ngoài, nhanh chóng cầm thước dây quay về.
Nhưng người ta đã giúp mình một việc lớn, sao Giang Tuyết có thể tỏ ra bất mãn, vì vậy cô ấy cười tươi nói: “Việc nhỏ này chẳng là gì cả, đồng chí Thiệu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, đương nhiên quần áo sẽ được may miễn phí cho ngài “
DTV
Giang Tuyết nói: “Là như vậy, tôi vừa cùng em gái mình bàn bạc một chút với ông chủ Lưu. Chuyện này, hai người ấy còn có ý tưởng khác...”
Khi đo đến vòng eo, anh ấy dang tay ra và mỉm cười nhẹ với cô ấy.
“Chúng tôi làm free size” Giang Tuyết nói.
Trên đường gặp một y tá trẻ, Hứa Triều Dương lịch sự gọi đối phương lại: “Đồng chí, xin đợi một lát”
Nhìn thấy trà đặt ở trước mặt Thiệu Dương, vẻ mặt Giang Tuyết cứng đờ, xấu hổ hiếm thấy.
Nói thật, từ thái độ của anh ấy, Giang Tuyết hoàn toàn không tìm được chỗ nào để chê bai.
Nội tâm OS – Anh ta thật nhiều chuyện!
DTV
Cô y tá trẻ nhìn anh ấy, đôi mắt lấp lánh, đồng chí này đẹp trai quá.
“Đúng vậy, với số tiền lớn và quần áo liên quan nhiều như vậy, tôi nhất định sẽ phải đích thân đến Kinh thị nhưng trước tiên tôi cần liên lạc với bạn của ngài qua điện thoại, giải thích rõ ràng về mô hình hợp tác với anh ấy, xác định xem anh ấy có sẵn lòng trong việc này thì chúng tôi mới bàn được công việc kế tiếp.”
Cô ấy đo các kích thước của Thiệu Dương, bao gồm rộng vai, vòng ngực, vòng eo và chiều dài cánh tay, tất cả đều phải đo.
“Muốn đích thân đến Kinh thị ư?”
Nụ cười trong mắt Thiệu Dương gần như tràn ra khỏi mắt, sợ bị cô ấy nhìn thấy, anh ấy nhanh chóng khôi phục lại vẻ nghiêm túc: “Phiền cô rồi”
Cô ấy cười tươi: “Có chuyện gì mời ngài cứ nói. Chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ làm không chút do dự.”
Ở một nơi khác, bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và Hứa Triều Dương đã đến Bệnh viện Quân khu 624.
Nhưng sao cô ấy lại nghĩ nụ cười của người này lại...dối trá đến vậy?
“Như vậy...” Anh ấy mỉm cười dịu dàng: “Nhưng cậu ấy có chút ngượng ngùng, nếu cô gọi trực tiếp cho cậu ấy, cậu ấy sẽ xấu hổ.”
“Được...”
Thiệu Dương “ồ” một tiếng: “Có cần đo không?”
“Ah.”
“Làm cho tôi bộ quần áo.
Thiệu Dương thoáng thấy trong mắt cô ấy hiện lên vẻ khó chịu, ý cười trong mắt càng đậm. Anh ấy đổi chân trái, gác chân phải lên trên, tư thế thản nhiên, lộ ra một chút ph*ng đ*ng.
Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
Thật là một con hổ mặt cười.
Mỏng manh như vậy sao mà tham gia quân ngũ được chứ?
Từ “ngài” lọt vào tai Thiệu Dương có chút chói tai.
Tất nhiên, để đạt được sự hợp tác, giúp đỡ một chút cũng chẳng là gì.
“Heh, không sao đâu... Tôi đã lấy số đo rồi, lát nữa tôi sẽ làm rồi mang đến cho anh”
Lúc trước cô ấy chỉ nói ra ngoài lấy cốc nước cho Thiệu Dương nhưng khi quay lại thì trên tay cũng không có gì cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Tuyết ngẩng đầu: “... Cần gấp như vậy ư?”
Ví dụ như cô ấy có dự cảm rằng hai anh trai của cô ấy sẽ khó tìm được vợ thì hiện tại đúng là họ vẫn chưa tìm được.
“Được rồi, vậy ngài muốn phong cách thế nào? Mới mẻ một chút hơn hay là ổn trọng hơn hay thời trang và phóng khoáng một chút?”
“Tôi muốn may đo theo kích cỡ.” Thiệu Dương trả lời lịch sự lễ độ: “Việc đo kích cỡ quần áo cho vừa với dáng người của tôi có phiền đến cô không? Nếu quá phiền thì không cần thiết nữa”
Bên này, Giang Tuyết trở lại văn phòng.
“Tôi không giỏi lựa chọn quần áo. Đồng chí Giang, có thể giúp tôi chọn được không?” Thiệu Dương đột nhiên nghiêng người lại gần.
Giang Tuyết đứng dậy: “Vậy đợi tôi tìm một chiếc thước dây.
Chóng mặt sao?
“Ồ, cám ơn, vậy bây giờ chúng ta đo một chút đi” Thiệu Dương đứng dậy từ trên ghế sofa, đi tới trước mặt cô ấy.
Thiệu Dương ôm vai cô ấy, chậm rãi đứng dậy: “Xin lỗi, tôi chỉ thấy chóng mặt thôi.”
Nhắc đến chuyện chính, Giang Tuyết lại ổn định lại.
Giang Niệm Tư nói: “Ông chủ Lưu, tôi thấy trợ lý của anh rất có tài ăn nói đấy. Nếu chị tôi đến Bắc Kinh thì cũng kính mong ông chủ Lưu tạm thời từ bỏ cát ái* của mình mà cho chị tôi mượn trợ lý của anh *Cát ái: thứ mà mình yêu thích Lưu Vân Cường bất đắc dĩ giơ hai tay ra: “Tùy ý phải đi.”
Thực sự không có mục đích theo đuổi.
Anh ấy vẫn giữ thái độ bình tĩnh, duy trì nụ cười hiền lành và lễ phép trước sau như một nói: “Không sao đâu. Chuyện tôi và cô vừa đề cập. Cô đã suy xét như thế nào?”
“A... vậy thì?” Giang Tuyết có chút không nói nên lời, gọi điện thoại cũng xấu hổ, vậy thì lúc gặp mặt chẳng lẽ lại đội quần lên đầu à?
“Được rồi, vậy ngày mai nhé. Đồng chí Thiệu đi thong thả. Hẹn gặp lại đồng chí Thiệu.”
Giang Tuyết chỉ khách khí nói một câu: “I || Chút tiền mời ăn cơm thì cô ấy không thiếu nhưng cô ấy rất bận đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được rồi, đi thong thả nhé!” Giang Tuyết cố gắng mỉm cười.
Dự cảm của cô ấy luôn chính xác.
Hå?
“Đồng chí, ngài có chuyện gì sao?” Cô y tá nhỏ tích cực hỏi.
Giang Tuyết: “...Ngày mai? Hôm nay tôi bận quá “Được rồi, lúc nào ngày mai? Tôi sẽ đến tìm cô...” Thấy nụ cười giả tạo trên mặt cô ấy sắp không thể duy trì được nữa, Thiệu Dương một vừa hai phải nói: “Nhân tiện, tôi muốn chuyển đạt tâm nguyện của bạn mình luôn”
Người đàn ông này nhất định có âm mưu gì đó trong đầu, nếu không tại sao cô ấy luôn cảm thấy anh ấy có ý đồ xấu?
Cô ấy cho rằng Thẩm Trình và anh trai mình đều không mỏng manh như anh ấy.
Giang Tuyết cúi người đo vòng eo của anh ấy. Thiệu Dương cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô ấy, gót chân “đột nhiên không vững”, loạng choạng ngã về phía trước.
Giang Tuyết nheo mắt cười: “Không phiền...”
Anh ấy nhẹ giọng dò hỏi.
“Cám ơn, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhân tiện, tôi có thể nhờ cô một việc được không?”
Sau đó, Giang Tuyết nói với Thiệu Dương về mô hình hợp tác mà Giang Niệm Tư và ông chủ Lưu đã thảo luận: “Đồng chí Thiệu, ngài thấy ngài có thể đưa phương thức liên hệ của bạn ngài cho tôi không? Có thể tôi cần phải nói chuyện với anh ấy Nói chuyện hợp tác...
Nhưng có lẽ vì nguyên tắc thích đẩy lùi nên cô ấy luôn cảm thấy mọi điều anh nói và làm đều có mục đích khác.
Giang Tuyết: “...Được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiệu Dương liếc nhìn cô ấy, bắt gặp đôi mắt long lanh của cô ấy, khẽ cười một tiếng nói: “Cô vừa nói sẽ mời tôi ăn cơm, là khi nào?”
Giang Tuyết kêu lên một tiếng.
“Cô đừng lo lắng. Tôi có thể giúp cô liên hệ cùng cậu ấy trước. Sau khi xác định cậu ấy đồng ý thì tôi lại đến tìm cô.”
Quả nhiên người này vĩnh viễn cũng không biết khách khí.
Tuy nhiên, sự xấu hổ chỉ kéo dài trong chốc lát, trong giây lát, cô ấy đã nở nụ cười nói: “Đồng chí Thiệu, xin lỗi vì đã để anh phải đợi lâu như vậy. Tôi vừa ra đến cửa đã bị Tư Tư gọi lại để bàn bạc một số chuyện. Hi vọng ngài có thể thông cảm.
“Không thành vấn đề, tôi quyết là được.” Giang Tuyết am hiểu kết hợp, đây là ưu điểm của cô ấy.
Giang Tuyết khẽ cau mày, liếc nhìn anh ấy một cái.
Thiệu Dương liếc nhìn cô ấy, kìm nén nụ cười trong mắt, lúc này mới cảm thấy hài lòng rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.