Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 219: Chương 219
Ông ấy sửa lại lời nói: “Tôi tin bác sĩ Giang dám nói thì nhất định là có thể.”
Ông ấy cướp lấy notebook được đặt ở trên chân của bác sĩ Từ, lập tức ngồi xổm xuống: “Cho tôi mượn chép lại một chút”
Cô ấy quá thích bác sĩ Giang tỏa sáng lấp lánh rồi.
Lư Lan Nguyệt nhìn cô ấy một cái. Sau khi thấy rõ sự chột dạ trong mắt cô ấy bèn lắc đầu thở dài.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy ghen tị với Thẩm Trình thì phải làm sao bây giờ?
Cô ấy không ngờ Giang Niệm Tư thật sự có bản lĩnh như vậy.
Giang Niệm Tư không thể không lên tiếng đánh vỡ sự im lặng này.
Sở dĩ không nói ra hết lời trong lòng là vì viện trưởng Lục đột nhiên nhớ tới trước khi trị liệu, hầu hết bọn họ đều không tin cô có thể làm cho lão Lư tỉnh dậy nhanh như vậy.
Bây giờ Giang Niệm Tư trong mắt bà ấy lại có thêm một tầng hào quang.
Giang Niệm Tư thấy biểu cảm trầm trọng của mọi người thì mới nhớ ra đây là những năm 80, không phải là trình độ chữa bệnh tiên tiến như đời sau.
Quá lợi hại, lúc lão Lư tỉnh dậy, cô ấy chỉ có thể dùng một lời khen th* t*c nhất để khích lệ -- quá đỉnh!
Ông Lư đã có thể tỉnh lại, viện trưởng Lục đỡ lấy Giang Niệm Tư, hung hăng khen ngợi cô.
Cô nhìn Lư Lan Nguyệt nói: “Dì Lư, dì đừng quá lo lắng, bệnh liệt nửa người và liệt mặt có thể chữa khỏi được hay không còn dựa vào mức độ của vết thương. Lão tiên sinh được trị liệu kịp thời, muốn khôi phục lại như bình thường không phải chuyện quá khó khăn. Thân là người nhà bệnh nhân, dì nên điều chỉnh lại tâm trạng mới có thể chăm sóc tốt được cho lão tiên sinh” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Niệm Tư bình tĩnh nói: “Lão tiên sinh bị xuất huyết não dẫn tới tê mỏi dây thần kinh mặt, hay còn gọi là liệt mặt, còn có Cô quét mắt về một bên người lão gia tử, bất đắc dĩ nói: “Còn bị liệt nửa người.
Ở đời sau, với sự phát triển của y học, bệnh liệt nửa người và liệt mặt đều có thể chữa khỏi, hơn nữa còn không ít. Dù là Trung y và Tây y thì đều có thể chữa khỏi.
“Ba, ba, ba làm sao vậy?”
“Bác sĩ Giang, ba tôi bị làm sao vậy, ông ấy, sao ông ấy lại thành như vậy?”
Mọi người cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Làm sao vậy? Dì Lư?” Cô ấy quay đầu, cố gắng để giọng thật nhẹ nhàng.
DTV (đọc tại Qidian-VP.com)
Viện trưởng Lục thấy trạng thái của ông Lư như vậy, trong lòng cũng “lộp bộp” một tiếng, mặt cũng tối sâm.
Ưu tú đến mức khiến anh ấy cũng muốn nhìn lên.
Cô ấy đứng ngây người trong phòng bệnh, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng của Lư Lan Nguyệt.
Các bác sĩ sau khi vây xem biết được y thuật cao minh của Giang Niệm Tư, trong lòng vừa bội phục, vừa chạy như gió về phía nhà ăn.
Tình hình lão Lư cũng tạm ổn định, còn vấn đề xuất huyết não dẫn tới di chứng liệt nửa người và liệt mặt cũng chỉ có thể từ từ điều trị.
Không có khả năng thực hiện thì đừng cho bệnh nhân hy vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phải là bà ấy để ý tới chức vị của ba, mà vì ba bà ấy vốn là người kiêu ngạo lại coi trọng mặt mũi.
Đùa gì vậy?
“A, ưm ô ô..” Ông cụ vừa nhìn thấy con gái, miệng chỉ ậm ừ vài tiếng.
“Còn nữa, lúc cô vừa mới châm cứu, tôi thấy bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm của bệnh viện quân khu lo lắng muốn c·h·ế·t. Sao cô có thể bình tĩnh suốt cả hành trình như vậy được thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuổi ba đã lớn, đột nhiên vướng vào tội lớn như vậy, Lư Lan Nguyệt còn tưởng ba bà ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Giang Niệm Tư vươn tay cản bà ấy lại: “Tạm thời đừng đụng vào lão tiên sinh”
Chương 219: Chương 219
Vừa nghe thấy vậy, Lư Lan Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, mấy bác sĩ kia đã trợn tròn mắt.
Hứa Triều Dương nhìn bác sĩ Giang vừa xinh đẹp còn điểm tĩnh dịu dàng, đột nhiên anh ấy có cảm giác tiếc nuối.
Trong số các bác sĩ chỉ có cảm xúc của Thẩm Thanh Tuệ là phức tạp nhất.
Lư Lan Nguyệt nghe được tiếng ho khan của ba mình, cô ấy hoảng hột chạy vào gọi ông.
Thẩm Thanh Tuệ thấy Hứa Quan Quan khoác tay Giang Niệm Tư, trong lòng có chút mất mát.
Một vị lãnh đạo tốt như vậy sao lại mắc phải căn bệnh này?
Lời này vừa nói ra đã đủ để người nghe hiểu.
Nếu gặp cô sớm một chút thì tốt rồi.
Thẩm Thanh Tuệ tại giây phút ông Lư tỉnh lại đã hoàn toàn thất thần.
Cứu mạng, muộn quá rồi, nhà ăn còn cơm không?
Lư Lan Nguyệt chỉ cảm thấy đồng óc trống rỗng, xém chút nữa thì té xỉu.
Không ngờ nhờ sự chữa trị của Giang Niệm Tư đã tỉnh lại rồi.
Bác sĩ Đỗ và bác sĩ Từ yên lặng giơ ngón cái với Giang Niệm Tư. Bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và Hứa Quan Quan ở bệnh viện quân khu cũng âm thầm bội phục cô gái chưa tới hai mươi tuổi này.
Sống lưng Thẩm Thanh Tuệ cứng đờ, cô ấy đột nhiên nhớ tới lời cô ấy nói với Lư Lan Nguyệt lúc trước.
Hóa ra có một số người thật sự giỏi hơn tuổi rất nhiều.
Lời này vừa nói ra, những người biết được thân phận của lão gia tử đều cảm thấy cực kì bất lực.
Hứa Quan Quan kinh ngạc há to miệng, hai tay ôm lấy mặt.
Bệnh liệt nửa người và liệt mặt mà có thể chữa khỏi? Còn có thể khôi phục lại bình thường?
Liệt mặt? Liệt nửa người?
Khó khăn lắm mới bò lên được vị trí hiện tại, giờ bắt ông ấy nằm cả đời trên giường, trở thành một người méo miệng với ông ấy mà nói chính là sự thống khổ lớn nhất.
Tuy cô vẫn chưa gả chồng nhưng cô cũng đã có người yêu, như vậy cũng không khác biệt lắm.
Bệnh này rất khó trị.
Bên này, Lư Lan Nguyệt cúi người thật sâu với Giang Niệm Tư: “Cảm ơn bác sĩ Giang, cảm ơn cô, cảm ơn CÔ...”
Chức vị của ba như vậy, nếu bị liệt mặt và liệt nửa người sao còn có thể tiếp tục đảm nhiệm?
Đây thực sự là tiêu chuẩn của nửa kia trong lòng anh ấy.
Nhiều tới mức Lư Lan Nguyệt cảm thấy không có gì báo đáp nổi.
Ông ấy lén nhìn bác sĩ Từ ở bên cạnh, thật nhanh, người trẻ tuổi nên tốc độ rất nhanh.
DTV
Hứa Quan Quan đã sớm không nhịn được nữa. Cô ấy kéo Giang Niệm Tư qua một bên, vừa đi vừa nói sự bội phục của mình với Giang Niệm Tư.
Hận có thể gặp khi người chưa gả đi.
Viện trưởng Lục ngây ngốc nói: “Chủ nhiệm Giang, cô, cô có thể làm cho lão Lư khôi phục lại bình thường đã rất giỏi rồi, không cần phải nói như vậy...
Ngay cả viện trưởng Lục cũng tỏ ra lo lắng, sốt ruột.
Không chỉ vì cô có năng lực mà còn có thái độ ung dung bình tĩnh của cô khi đối mặt với áp lực, cùng với việc không kiêu ngạo sau khi thành công, hay nóng nảy khi giả quyết công việc, đều khiến người khác khâm phục còn ngưỡng mộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ba, ba, ba sao rồi?”
Thẩm Trình đúng là đã nhặt được bảo bối.
“Tôi may mắn có bác sĩ Giang là ân nhân cứu mạng của con trai tôi, toi không thể nghe lời của cô, yêu cầu viện trưởng đổi bác sĩ được.”
“A, bác sĩ Giang, cô thật sự rất lợi hại, tôi cảm thấy tôi sắp thích cô mất rồi. Cô có biết không? Khi tôi nhìn thấy tình hình của lão Lư, không dám chắc chắn gì cả. Tôi sợ khả năng mình có hạn không chỉ không cứu được lão Lư, lại còn khiến ông ấy ra đi nhanh hơn...”
Vậy nên bà ấy thấy Giang Niệm Tư như là thấy được vị cứu tinh.
Cô ấy sớm đã bình tĩnh trở lại, không còn hoảng loạn như ban nãy nữa.
Mặt khác các bác sĩ cũng đổi mới nhận thức đối với Giang Niệm Tư.
Cô không chỉ là ân nhân cứu mạng con trai bà ấy, mà còn là ân nhân cứu mạng ba bà ấy.
Mỗi tiếng cảm ơn đều bao hàm rất nhiều cảm xúc.
“Cô Thanh Tuệ.”
Biết bao nhiêu người liệt nửa người, liệt mặt trong mấy chục năm qua, dù có tìm bao nhiêu bác sĩ thì cũng không trị khỏi.
Thấy lão gia tử như vậy, Lư Lan Nguyệt vừa hoảng hốt vừa lo lắng, gắt gao nắm lấy cánh tay lão gia tử.
Hứa Quan Quan không phải người nói nhiều, nhưng Giang Niệm Tư làm cô ấy kinh ngạc hết lần này tới lần khác, cô ấy thật sự không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.