Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Chương 69
Hôm nay phải đến phòng khám một chuyến, nhưng phải đợi ông cụ tỉnh dậy đã.
Suy nghĩ này xuất hiện, cặp mắt hoa đào của Thẩm Trình thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Tưởng Tân Lệ dùng một tay đẩy anh ra, cười cười đi về phía Giang Niệm Tư, Thẩm Trình không thể làm gì khác hơn là đỡ ông cụ sang bên cạnh ngồi xuống.
Bà cụ còn giơ ngón tay cái lên, nhìn vô cùng kiêu ngạo.
Giang Niệm Tư thỉnh thoảng nghe thấy thì thiếu chút cảm thấy mình cần thăng tiên.
Chương 69: Chương 69
Đối đầu với bác sĩ, có một loại cư xử nhẹ nhàng khó hiểu.
Cô ấy suy nghĩ trong lòng, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ giúp đỡ nhà bọn họ nhiều hơn, tranh thủ trả lại phần ân tình này.
Nghe thấy người khác khen ngợi cháu gái, thì bà cụ cười tươi, vừa cười vừa gật đầu phụ hoạ: “Vâng vâng vâng, cháu gái của tôi rất lợi hại, là một trong những người giỏi Trung y nhất.”
Bà cụ muốn nhìn thấy dáng vẻ người trong thôn hâm mộ cháu gái của mình.
Bởi vì chuyện này của Trương Linh Linh mà trong thôn đang đồn thổi, nói Giang Niệm Tư là thần y, rất lợi hại, có thể khởi tử hồi sinh...
Tư thế ngồi của Thẩm Trình ngay ngắn, dáng dấp lại tuấn mỹ khiến rất nhiều bệnh nhân trẻ tuổi không nhịn được mà nhìn sang bên này.
Giang Niệm Tư vừa đắp thuốc cho một bệnh nhân bị gãy xương, nghe thấy Tưởng Tân Lệ gọi thì cô nói: “Chờ một chút”
Tưởng Tân Lệ tức giận, cưa miệng hồ lô, đáng đời cô độc.
Có phải hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là bà cụ muốn khoác lác.
Thậm chí anh còn cho là ông nội Trương bảo anh và ông nội chờ hai ngày thì đến là bởi vì cô ngại gặp lại anh.
Thẩm Trình nhìn sắc mặt bình tĩnh của cô như đã sớm quên chuyện ngày đó thì không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Anh không có cầm thú như vậy mà?
Nhắc đến chuyện lớn hơn 8 tuổi, ai cũng cảm thấy bọn họ không có khả năng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Càng truyền càng tà dị.
Con trai không có dũng khí thì cũng chỉ có thể để bà già này ra tay.
Thẩm Trình tát thẳng một cái lên mặt mình, mỗi mỏng phun ra hai chữ: “Cầm thú”
“Bác sĩ Giang”
Bà ấy quyết định đợi lát nữa đến phòng khám thì sẽ hỏi thăm một chút về tiêu chuẩn chọn đối tượng của bác sĩ Tiểu Giang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Tân Lệ: “Ài, được”
Nét mặt Thẩm Trình giãn ra, cô là một bác sí rất có năng lực, cũng rất nhẹ nhàng.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ bỏ túi, sau đó đưa đồng hồ cho Tưởng Tân Lệ: “Dì à, dì giúp cháu nhớ thời gian một chút, nửa tiếng nữa thì bảo cháu.
DTV (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Tân Lệ không cảm thấy có vấn đề gì.
Nói xong, Giang Niệm Tư quay người đi về phía khu xem bệnh mà Thẩm Trình đang đợi.
Loại thuốc này là thuốc cô mới điều chế, có thể giúp ông cụ hồi phục nhanh hơn.
Vỗ vỗ mu bàn tay của Trương Linh Linh, cô cười nói: “Đây chính là đồ cưới nhà mẹ đẻ cho chị, làm sao có thể nói đưa là đưa được, không phải đã nói đây là việc em phải làm sao? Nếu đã nhận tiền thì em liền có trách nhiệm phụ trách sự an toàn của chị và đứa nhỏ.”
Thấy hôm nay cô không bôi thuốc màu trắng lên trên kim châm, Tưởng Tân Lệ nghi ngờ hỏi: “bác sĩ Giang, hôm nay không cần thuốc màu trắng sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô cũng chỉ gọi Thẩm Trình hoặc Thẩm tiên sinh.
Bệnh của Thẩm Trình có chút riêng tư, hơn nữa còn phải nằm, cho nên nơi này vẫn luôn được chừa ra cho anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Linh Linh lập tức nín khóc mỉm cười: “Em đã kéo chị từ Quy môn quan về, làm sao một chiếc hồng bao có thể giải quyết vấn đè được, chị tặng em cái máy may mà em thuê của chị.”
Tưởng Tân Lệ nhìn Thẩm Trình thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phòng của ông cụ thì cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau đó cô đứng lên, nói với Thẩm Trình: “Thẩm tiên sinh, anh đi theo tôi.”
“Thật sự không có?”
Giang Niệm Tư còn chưa bao giờ gọi Thẩm Trình là anh trai Thẩm đâu.
Giang Niệm Tư vừa đ.â.m kim châm vào trong thịt, vừa trả lời Tưởng Tân Lệ: “Mủ dịch trong đầu gối ông nội Thẩm đã tiêu trừ sạch sẽ cho nên cần thay thuốc”
Hôm nay phòng khám Đức Nguyên có chút đông bệnh nhân, Giang Niệm Tư bận rộn đi qua đám người, Thẩm Trình vừa nhìn thì đã thấy bóng dáng của cô.
Trước khi Giang Niệm Tư đến, bà đỡ vẫn còn chờ thật lâu, không nói đến chuyện đau c.h.ế.t đi sống lại mà đứa nhỏ cũng khó sinh.
Cô ấy nói chuyện rất hào phóng, nhưng Giang Niệm Tư lại không muốn chiếm tiện nghi của người khác.
Anh nghĩ những chuyện này làm gì?
Bà cụ hư vinh là chuyện đương nhiên, bà trầm mê trong việc khen ngợi cháu gái mà không biết mệt.
Nghe thấy giọng nói hóng hớt của bà ấy thì Thẩm Trình quay đầu liếc nhìn bà ấy một cái, gò má đẹp trai không có một biểu lộ dư thừa mà bình tĩnh như nước.
Nghĩ nghĩ, Tưởng Tân Lệ nhanh chóng quay trở lại chỗ ông cụ bên kia.
Giang Niệm Tư ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc thi châm cho ông cụ.
DTV
Tưởng Tân Lệ không trả lời, Thẩm Trình suy nghĩ trong lòng, nhìn đi...
Trương Linh Linh thật lòng muốn đưa Giang Niệm Tư máy may, cũng không chỉ là lời khách sáo.
Thẩm Trình nghĩ đến cặp mắt hắc bạch phân minh, tràn đầy ngây thơ kia thì khẩu thị tâm phi nói: “Không có”
Sau một lần c.h.ế.t đi sống lại này, cô ấy cảm thấy mình thật sự may mắn.
Nhưng cũng đúng là cô ấy không nỡ cái máy may, dù sao thì món đồ đó cũng rất đáng quý.
Thẩm Trình bị bà ấy chọc đến mức thấy phiền, không nhịn được nói: “Cô ấy còn nhỏ, mới mười tám tuổi.”
Cô di chuyển giữa những bệnh nhân kia, anh nhìn thấy rõ những bệnh nhân đó, cho dù già trẻ lớn bé đều tôn kính mà gọi cô một tiếng bác sĩ Giang.
Nghe Giang Niệm Tư nói như vậy, Trương Linh Linh chỉ cảm thấy Giang Niệm Tư vừa cao thượng vừa tốt bụng.
Ngày đó trong lúc trợ giúp Trương Linh Linh, trong đầu cô bỗng xuất hiện thoáng qua một suy nghĩ, nếu muốn xem thử hiệu quả có tốt hơn hay không thì chỉ cần nhờ ông nội Trương bảo ông cụ Thẩm cũng như Thẩm Trình một tiếng, để bọn họ chờ thêm hai người.
“Ngay cả dũng khí thừa nhận thích một người cũng không có, sao mẹ lại có đứa con trai như con chứ?”
Làm sao lại thảo luận đến việc có thích hợp đến với nhau không?
Sao có thể nhớ thương một cô gái nhỏ hơn mình tám tuổi được?
Nhưng cô vẫn cười lấy lên tiếng: “Vâng, ông nội Trương”
“Muốn gặp bác sĩ bác sĩ Tiểu Giang?”
Bởi vì hôm nay có hơi nhiều bệnh nhân cho nên ông cụ Thẩm cùng Thẩm Trình chỉ có thể ngồi ở ghế bên ngoài đợi trước.
Bởi vì Giang Niệm Tư đang sắp xếp lại thuốc.
Thẩm Trình nói: “Con hai mươi sáu, còn cô ấy mười tám tuổi”
Khóe miệng cô không nhịn được mà giật giật, ngày nào bà cụ Lương cũng ngồi ở nhà này một chút, đến nhà kia dạo chơi một lát.
Trong nháy mắt như vậy, anh cảm thấy cũng không phải không thể làm cầm thú...
Cầm ngân châm cùng dược cao, Giang Niệm Tư đi tới trước mặt ông cụ Thẩm, ống quần của ông cụ Thẩm đã được xắn lên.
Trong phòng khám còn có hai ba bệnh nhân, ông nội Trương nói: “Nhóc con, cứ giao cho ông xử lý mấy việc này, cháu đến xem cho ông nội Thẩm và anh trai Thẩm trước đi”
Từ lần trước xảy ra chuyện lúng túng giữa Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình về sau, hai người đã không gặp mặt hai ngày.
Giang Niệm Tư cùng ông nội Trương bận rộn một trận, qua hơn một giờ thì mới giải quyết xong các vấn đề của bệnh nhân.
Tưởng Tân Lệ không tin: “Con vừa ý bác sĩ Tiểu Giang sao?”
“Không có.”
Giang Niệm Tư kéo cái ghế xuống ngồi ở bên cạnh, bắt đầu thi châm cho anh.
“Mười tám tuổi thì thế nào? Lúc mẹ mười tám tuổi thì cũng đã kết hôn với ba con.
Đi tới khu xem bệnh, Thẩm Trình kèo màn cửa lên thói quen rồi nằm ở trên ghế nằm, động tác c** th*t l*ng rất tự nhiên.
Chú ý thấy hôm nay cô nhóc mặc một bộ váy màu trắng, làn da cô trắng nõn, bởi vì trời lạnh nên cô rụt đầu vào trong cổ áo làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ như nắm tuyết, vừa nhỏ vừa trắng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.