Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Chương 73
Bỗng nhiên cặp mắt cô sáng lên, bước nhanh đến chỗ một thím.
Thực ra món đồ này cũng không đáng giá như vậy, bởi vì giai tầng này của bà ta không quen biết được kẻ có tiền.
Chương 73: Chương 73
Trực tiếp tê liệt trên mặt đất.
Bởi vì tâm trạng của cô khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì vẫn bị cấm rất nhiều thứ.
Thẩm Trình quen nhìn mặt nói chuyện, sau khi quen biết Giang Niệm Tư một khoảng thời gian thì không dám nói là quá hiểu, nhưng cô luôn có dáng vẻ nhẹ nhàng, tươi cười.
Giang Niệm Tư nhíu nhíu mày, nhưng mà cảm thấy có thể dùng được là được.
Nếu không phải mua sắm ở thời đại này khó tìm phiếu thì nhiều lắm là chiếc máy may này cũng chỉ có giá là 50.
Đối phó với loại cầm thú này, cô chỉ muốn phế thứ quan trọng của bọn họ nhất, chấm dứt hậu hoạn!
Lần này người đàn ông đau đến mức thiếu chút ngất đi.
Người đàn ông không ngờ cô gái nhìn yếu đuối này lại khó nhằn đến vậy.
Tay trái tay phải, mỗi tay một túi.
Nói là nơi buôn bán đồ cũ, nhưng thực ra lại là một con hẻm nhỏ không thể nhìn thấy khi đi ở ngoài.
Cô mới chỉ ăn chút gì đó vào buổi sáng.
Liền trực tiếp đi ra từ cuối hẻm.
Tên khốn hèn mọn.
Ồ...
“Cái này sao... Vậy thì phải xem mày có phối hợp hay không?”
DTV
Tính cách của Giang Niệm Tư là điển hình của người ăn mềm không ăn cứng.
“
Lần này cô không hề sợ ghê tởm mà che kín miệng ông ta.
Nhìn cô đi dứt khoát như vậy, thím kia trợn tròn mắt.
Nghe cô trả giá chặt một nửa thì sắc mặt thím này lập tức nhăn mặt, nghiêm mặt nói: “Vậy cô đi tìm chỗ khác mua đi”
Ra ngõ nhỏ, Giang Niệm Tư nhìn bầu trời xanh thẳm mà vẫn cảm thấy âm trầm.
Chưa bao giờ có nét mặt nghiêm túc như hôm nay, có lẽ là tâm trạng không tốt.
Đợi khoảng một giờ thì mới nhìn thấy dáng vẻ kia.
Giang Niệm Tư thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, trong mắt không có một tia e ngại, thậm chí còn để lộ ra sự lạnh lùng.
Bọn họ cùng nhau đi từ phòng khám đến.
Thẩm Trình tiến lên, động tác tiếp nhận vô cùng tự nhiên: “Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không?”
Ông ta đưa tay về phía gương mặt Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư mặc một bộ váy mùa đông màu tuyết trắng, kiểu dáng giống như bộ màu đỏ kia.
Thím này đánh giá trên dưới một chút, trong lòng cho Giang Niệm Tư một cái định nghĩa... Chắc chắn là con gái nhà giàu.
Sở dĩ nắm chặt cổ tay là bởi vì Giang Niệm Tư ngại ghê tởm, không muốn đụng tới loại người bẩn thỉu này.
Bây giờ rất khó kiếm được phiếu máy may, cho dù có tiền thì cũng phải có quan hệ thì mới có thể mua được.
Cổ tay của người đàn ông này cũng sắp bị bẻ gãy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đúng là không còn cách nào khác.
Giang Niệm Tư hỏi.
Dáng vẻ vô cùng tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ta không mắc mưu đâu.
Giang Niệm Tư mở miệng: “Thím, cái máy may này của thím cũng đã được dùng qua 5,6 năm rồi đi, nó cũng đã cũ nát thành dạng này, cho dù có khó tìm phiếu, không dễ mua đồ mới thật thì tối đa chiếc máy này cũng chỉ có giá 100.
Nhưng mà nghĩ lại, thím kia bình tĩnh.
“Cô gái, tha mạng, tha mạng...
Hiếm thì hiếm, nhưng quá mắc, có rất nhiều người không mua nổi.
“Muốn khinh bạc tôi đúng không?” Nụ cười của Giang Niệm Tư càng ngày càng rực rỡ, màu mắt cũng càng lạnh hơn.
Đáng tiếc cho dù cô có ghét đến mức nào thì những người này vẫn tồn tại.
Bị hỏng đến mức này, cũng không biết phải làm như thế nào.
Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình hẹn nhau tại cửa ra vào tiệm cơm quốc doanh.
Cô xoay người rời đi.
“Tha mạng?” Giang Niệm Tư cười lạnh: “Nếu tay tôi trói gà không chặt thì ông có tha cho tôi một mạng không?”
“Thím định bán cái máy may này 200 sao?”
Tiếng kêu của người đàn ông như heo bị g.i.ế.c truyền đến, Giang Niệm Tư dùng sức xoay một cái, bẻ tay của ông ta ra sau lưng, rồi dùng một tay giữ chặt lấy vai, ấn ông ta lên tường.
“Không ăn, no rồi. Ngữ điệu của Giang Niệm Tư rất bình tĩnh, nhưng mà trên mặt lại không có một nụ cười.
Bởi vì kiểu dáng quá mới lạ, hơn nữa cô còn xinh đẹp cho nên đã khiến rất nhiều người chú ý khi cô xuất hiện tại một nơi giao dịch không công khai này.
“Thím, đây là máy may sao?”
Trên mặt bà ta lập tức để lộ nụ cười, đưa tay lặng lẽ vén một góc màn vải lên cho cô nhìn: “Đúng đúng đúng, chính là máy may, cô gái, cháu muốn mua sao?”
Đau đến mức kêu hừ hừ: “Tôi, tôi không muốn g.i.ế.c cô, chỉ muốn..”
Cho dù có xài rồi thì cũng không sợ không bán được.
“Bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.
Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười xấu: “Cô gái nhỏ, muốn đi đâu thế? Có muốn chú dẫn cháu đi không?”
Coi như không bán được hai trăm thì ít nhất bà ta cũng phải bán được cái máy may này giá 180.
Thím cười nói: “Nhìn cô nói này, đây chính là món đồ hiếm có, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, tôi bán hai trăm mà vẫn còn rất nhiều người tranh cướp.
Giang Niệm Tư quay đầu.
Cô bỗng nhiên giơ đầu gối lên, huých thật mạnh tới.
Thím này thấy cô ăn mặc như con gái nhà có tiền thì lập tức vui vẻ dựng lên hai ngón tay.
Mắt thấy tay của ông ta sắp đụng vào mặt mình, Giang Niệm Tư ra tay nhanh như chớp, nắm chặt cổ tay của ông ta rồi bẻ mạnh xuống.
Cô không quá ôm hy vọng mà đi qua nhìn một vòng.
Giang Niệm Tư đã mua hai loại thuốc còn thiếu trong phòng khám trở về.
Cô không biết bởi vì cô có vẻ ngoài quá xuất sắc cho nên đã sớm bị người khác để mắt tới ở trong ngõ hém.
Thẩm Trình sợ Giang Niệm Tư chờ cho nên chỉ tán gẫu với Hứa Cường vài câu rồi đi đến tiệm cơm quốc doanh chờ.
Từ cuối hẻm chợ bán đồ cũ ra ngoài, có một con hẻm với chín chỗ quẹo.
Thím kia khoanh tay, chậm rãi chờ Giang Niệm Tư trở về tìm mình mặc cả.
Nếu Giang Niệm Tư dừng lại thêm một phút thì tức là cô đang không tôn trọng số tiền mình khổ cực kiếm được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai mươi?
Thím này chưa nói nếu không phải do cô em dâu c.h.ế.t sớm thì bà ta cũng không chiếm được món đồ này.
Phía trước mặt thím này có bày một món đồ lớn, phía trên được dùng vải che kín, nhìn hình dạng rất giống máy may.
Màu mắt Giang Niệm Tư lạnh xuống, cho dù ở thời đại nào thì cũng có người đáng ghét.
Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hèn mọn bám theo cô đi đến chỗ sâu của ngõ hẻm.
Giang Niệm Tư đi qua trước mặt ông ta, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng phụ nữ đều dễ ức h**p, đây chính là kết cục của ông khi muốn làm nhục phụ nữ.”
DTV
Nhưng nhìn chiếc máy may trước mắt, không nói đến hãng sản xuất bình thường mà kiểu dáng cũng rách rưới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vừa trắng vừa mềm, khiến lòng ông ta ngứa ngáy.
Giang Niệm Tư nhìn cảnh tượng kia, trong lòng lạnh đi nửa phần.
Giang Niệm Tư nhíu mày, cảm thấy không có khả năng.
Giang Niệm Tư đi dạo hết con hẻm bán đồ cô nhưng cũng không nhìn thấy cái máy may nào khác.
Giang Niệm Tư lập tức phát hiện ra có người đi theo mình.
Hừ, nhìn con nhóc cũng không phải kẻ thiếu tiền, chắc chắn cho rằng bản thân rời đi thì mình sẽ gọi lại mà.
Dáng vẻ của thím kia rất hùng hổ, chỉ nhìn vào sắc mặt kia của bà ta thì cho dù chỉ có mình bà ta bán thì cô cũng không mua.
Ánh mắt Thẩm Trình lấp lóe, gặp phải chuyện gì rồi sao?
“Ông muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lá sắt có vết rỉ loang lổ, xem ra nó cũng đã được dùng trong năm, sáu năm, hơn nữa còn là loại đồ không được bảo vệ tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nói không ăn, nhưng Thẩm Trình cũng không trực tiếp mặc kệ.
Chỗ tay đó của ông ta có ống tay áo che lại.
Kết quả đợi rất lâu mà vẫn không đợi được người, bà thím hối hận phát điên, hẳn là vừa rồi mình nên nói giá thấp hơn chút nữa.
Cả đời của cô, cô ghét nhất là những người như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.