Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Chương 86
Thế là cô ấy gạt ra nụ cười, cười ngọt ngào: “Là tôi ngại mới đúng, xin lỗi nhé, Thiệu tiên sinh, quần áo anh ướt rồi, như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh vào mùa đông như thế này. Hay là anh về nhà thay quần áo rồi mang bộ đồ này đến, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại anh?”
Sau đó cũng bước nốt cái chân còn lại vào.
Rõ ràng là tiếng cười này ôn hòa như gió xuân: “Được, vậy phiền cô rồi.”
Trong lòng Thiệu Dương muốn cười, từ từ đặt chân lên.
Thiệu Dương hoảng hốt như vừa phát hiện, nói xin lỗi: “A, ngại quá, làm dơ mất sàn nhà của cô rồi.
Thiệu Dương mỉm cười: “Vậy sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế là cô ấy cười cười: “Không có gì, chỉ là có chút đồ ăn”
Giang Tuyết vừa lau sàn trong.
Chủ nhà còn rất dễ nói chuyện, sau khi thảo luận một chút, Giang Tuyết lập tức quyết định.
Giang Thành chỉ coi Thẩm Trình là bệnh nhân phổ thông, không nói nhảm nhiều với anh, sau khi nói xong thì cũng đi ra ngoài.
Giang Tuyết vừa buồn bực vừa cảm thấy chột dạ.
Thiệu Dương lắc đầu.
Thiệu Dương nhắm lại mắt, mấy giọt nước trên tóc chảy xuống tí tách.
Giọt nước rơi xuống mặt đất tí tách nhắc nhở Giang Tuyết là kẻ cầm đầu.
Dù sao thì chạy tới chạy lui cũng thật phiền toái.
Không giống người tốt?
Thậm chí đã liên tục nói mấy từ ngài tỏ ý tôn trọng.
Nếu ngại thì sao anh vẫn còn chưa ra ngoài!
Thiệu Dương cũng thấy rõ kẻ cầm đầu giội nước bẩn vào người mình.
Không nghĩ tới vừa vặn gặp phải anh trai đến xin nghỉ phép cho cô.
Giang Tuyết phản ứng cực nhanh, lập tức tìm một cái cớ: “À, lúc trước tôi có gọi điện thoại cho anh tôi, anh ấy đã đề cập qua một chút, nói anh ấy có chiến hữu cũ là Thiệu Dương, dáng dấp tư văn nhưng không giống người tốt, tôi vừa nhìn thấy anh thì đã lập tức nhận ra “} Miệng khoan khoái nói hết lời trong lòng ra.
Sau khi lau bàn xong, nghĩ tới cuộc sống tràn ngập hy vọng sau này, Giang Tuyết tràn đầy ý chí, cô ấy nâng xô gỗ đựng nước bẩn lên hắt ra bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phòng khám ở trung tâm trấn, còn cửa hàng thì ở phía trái trung tâm trấn mấy trăm mét.
Đến bây giờ vẫn còn chưa chủ động mang quà đến nhà bái phỏng mà còn muốn con gái nhà người ta chủ động nhắc đến sao?
Tại sao người ta bẩn như vậy, dưới chân cũng có nước?
Còn không phải là bởi vì cô ấy sao.
Một chậu nước bẩn này của Giang Tuyết tạt thẳng vào người Thiệu Dương.
Nhưng mà nếu cô ấy nói lời này ra thì nhất định sẽ bị thiên lôi đánh.
Sau khi quét dọn xong, Giang Tuyết lại cầm chậu nhỏ và khăn mặt của người khác để lại sang nhà bên cạnh mượn nước, bắt đầu lau mấy cái bàn trong nhà.
Giang Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập áy náy của anh ấy thì trong lòng rỉ máu.
Giang Tuyết sửng sốt một chút, sau khi thấy rõ diện mạo của anh ấy thì lúng túng giơ chậu gỗ: “Thật là trùng hợp.
Sợ Giang Thành nhìn ra cái gì đó, Thẩm Trình tìm cái cớ: “Bệnh của tôi còn có chút vấn đề cần hỏi ý kiến Bác sĩ Giang”
Anh ấy quay đầu nhìn về phía nơi hắt nước, bây giờ gương mặt luôn duy trì mỉm cười lễ phép đang để lộ vẻ căng thẳng, lộ ra một chút nhạy bén.
Giang Tuyết: “... Tư văn?”
Đinh Hồng Mai đau lòng sờ lên đầu Giang Niệm Tư: “Còn cần hai con căn dặn sao, mẹ cũng không thương Tư Tư ít hơn các con Giang Tuyết cùng Giang Thành đi lên trên trấn, đầu tiên là xin nghỉ cho Giang Niệm Tư, sau đó mới đi tìm cửa hàng bỏ trống.
Thiệu Dương tư văn thường để lộ gương mặt tươi cười xuất hiện vết nứt hiếm có.
“Cô ấy ngã bệnh sao?” Thẩm Trình lôi kéo Giang Thành hỏi thăm.
Thiệu Dương đang vắt nước trên áo ở trước mặt cô ấy.
Chương 86: Chương 86
Nói muốn dạy cô thuật phòng thân.
Con đường vốn không có người nào qua lại bỗng nhiên có một người đàn ông mặc quân trang màu xanh lá cây xuất hiện.
Còn phải giặt quần áo cho anh ấy, thật là phiền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Trình đuổi theo lần nữa: “Bác sĩ Giang bị bệnh như thế nào? Nghiêm trọng không? Có cần.
Cô ấy cảm thấy nên làm như vậy cho lịch sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng mà bởi vì không có ai ở trong vòng nửa tháng cho nên bên trong có chút nhiều bụi.
Dáng vẻ của cô ấy có chút đau lòng.
Chiến hữu cũ?
Cho nên hôm nay anh tới phòng khám.
Nhưng mà người đối diện lại đột nhiên cười với cô càng lịch sự hơn.
Anh ấy cẩn thận quan sát sắc mặt của người ở phía đối diện.
Đôi mắt nghiêm khắc kia cong lên, khôi phục hình tượng khẩu phật tâm xà lúc trước.
Thiệu Dương quyết định không đùa cô ấy nữa: “Được, vậy tôi trở về đi thay quần áo, cô đợi tôi.”
“Đúng vậy” Giang Tuyết mãnh liệt gật đầu.
Giang Tuyết hành động rất nhanh, lập tức đến phòng khám cùng Giang Thành để mượn ông nội Trương dụng cụ quét dọn, sau đó lập tức đi dọn dẹp.
Giang Tuyết liếc anh ấy một cái: “Anh không biết sao?”
Thiệu Dương nhìn thấy dáng vẻ bực bội của cô ấy thì đôi mắt ôn hòa chớp lên, cất giấu một nụ cười.
Nghe cô ấy vừa mở miệng liền gọi mình là Thiệu tiên sinh, Thiệu Dương hiểu rõ, hẳn là Bằng Vũ đã nói qua cho bọn họ biết cho nên liền cố ý nói: “Quên hỏi, bên trong chiếc túi Bằng Vũ gửi về có giao phó gì không?”
Ở trong thư, anh họ cũng đã nói anh ấy đồng ý đi xem mắt, làm sao lại không biết được.
Cô ấy nhìn anh một cái.
Ánh mắt của cô ấy đang nhìn chăm chú vào phần mặt đất anh ấy đứng, mỗi khi anh bước thêm một bước thì vẻ mặt cô ấy sẽ đau lòng hơn một phần.
Giang Tuyết cảm thấy lão hồ ly như anh ấy đúng là khẩu Phật tâm xà.
DTV
“Ào ào”
Nhìn dáng vẻ ướt toàn thân của anh ấy, Giang Tuyết lại chột dạ lần nữa.
“Cái đó cũng là anh của tôi nói, anh tôi cũng thật là, sao có thể nói xấu sau lưng chiến hữu chứ, rõ ràng là ngài không phải người như vậy”
Giang Thành liếc anh một cái: “Đồng chí, anh là ai?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứ, Tư Tư nhà cô ấy không gả đâu.
Cô ấy trơ mắt nhìn anh ấy đi vào trong tiệm.
Thiệu Dương vạch trần cô ấy: “Vậy làm sao cô biết tôi họ Thiệu?”
Lời này khiến Giang Thành phát cáu.
DTV
Giang Thành quay đầu đánh giá anh.
Thẩm Trình ý thức được mình thất lễ, vội vàng buông tay ra, giải thích nói: “Tôi là bệnh nhân của bác sĩ Giang”
Giang Thành đi trả lại dụng cụ quét dọn cho ông nội Trương.
Một bên khác, Thẩm Trình không còn lý do chữa bệnh, anh lại nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý với CÔ.
“Được... cái đó, anh đi thay đi.” Giang Tuyết nói.
“Được.” Giang Tuyết tiễn anh ấy rời đi, sau đó sa sút tinh thần tiếp tục quét dọn.
Ha?
Thiệu Dương hỏi: “Vậy sao cô lại nhìn ra tôi thông qua lời miêu tả của anh trai cô?”
Muốn ngăn cản, nhưng mà cô ấy lại là người giội nước bẩn vào người ta, người ta còn chưa nói gì đâu.
Giao phó, không phải là chuyện coi mắt sao?
“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?” Thẩm Trình biết mình biểu hiện quá vội vàng, nhưng anh không khống chế nổi.
Miệng nhỏ Giang Tuyết nói xong thì mới phát hiện mình nói cái gì, cô ấy vô ý thức che miệng, hai mắt vô tội nhìn Thiệu Dương.
Giang Thành “à” một tiếng: “Vậy có lẽ là anh sẽ phải chờ thêm mấy ngày, em gái tôi đã mang bệnh từ trong bụng mẹ, cơ thể yếu đuối, bây giờ đang bị bệnh cho nên phải nghỉ ngơi nhiều ngày”
Ăn?
Nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng như vậy mà thôi, cô ấy cảm thấy người bình thường sẽ nói không cần.
Anh ấy cất bước đi vào trong tiệm.
“Như vậy sao được, tôi..” Giang Tuyết còn chưa nói xong lời khách sáo thì mới phản ứng lại anh ấy nói gì, lúc này trợn tròn mắt.
Thiệu Dương chú ý tới ánh mắt của cô ấy, con mắt cúi xuống nhìn vào mặt đất, anh ấy mới giơ chân lên còn chưa bước vào bên trong.
Trên tóc của anh ấy vẫn còn dính nước bẩn nhưng anh ấy vẫn cười thong dong tư văn: “Đúng là trùng hợp”
Mặt tiền cửa hàng cũng tốt, cũng khá rộng rãi.
Trên người anh ấy vẫn còn đang có nước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.