Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 99: Chương 99

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 99: Chương 99


Gia đình bà lão tương đối nghèo, nhà lại cũ kỹ, đây không phải nhà làm bằng đá mà là nhà gỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Trình và Lý Văn vội vàng chạy tới, dùng tay không di chuyển tấm gỗ, vừa đến gần đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ.

Dân có giàu thì nước mới mạnh.

Nói xong, anh ta ngồi xổm xuống, trực tiếp nhấc bổng bà lão đang ngã dưới đất lên lưng, một tay bế cậu bé rồi chạy nhanh về phía khu vực an toàn.

Thẩm Trình kéo cái chân bị thương của mình, từng bước một đi về phía khu vực của Giang Bằng Vũ.

Loại chấn động này không đủ để phá hủy những ngôi nhà đã xây dựng nhưng cũng đủ để gây thêm ảnh hưởng cho những tàn tích vốn đã nát bét và sụp đổ.

Đôi mắt anh ta đỏ hoe khẽ nói: “Đoàn trưởng, anh đợi tôi.”

Lời nói của cô đã mang lại cho Thẩm Trình hy vọng sống sót.

Cả hai nhanh chóng đến nơi mà bà lão nói đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay khi đứa trẻ sắp được đưa ra ngoài, Thẩm Trình lại cảm thấy mặt đất có chút rung chuyển nhẹ.

Lúc này, Lý Văn vội vàng chạy tới, khàn giọng nói: “Đội trưởng, khu vực Giang Tuấn Vũ làm nhiệm vụ lại xảy ra sụp đổ do ảnh hưởng của dư chấn. Giang đội trưởng đẩy dân thường ra ngoài cho nên cậu ta đã bị chôn vùi bên dưới”

Lý Văn kìm nén nước mắt, giơ tay làm dấu: “Vâng”

“Tôi không sao, bà qua đó trước đi, tôi sẽ qua ngay.”

Trong lúc nỗ lực tự cứu mình, đôi mắt tươi cười của Giang Niệm Tư vô số lần lướt qua trong đầu anh.

Anh không nói một lời, lập tức bước tới tham gia cứu người.

Lý Văn: “Vâng.”

Kết quả là khi cô ấy gọi điện thì lại có một người đàn ông khác bắt máy, giọng người đàn ông này trẻ hơn anh cô vài phần.

Thẩm Trình cũng không phải loại ngồi chờ c·h·ế·t, sau khi Lý Văn rời đi, anh dùng hai tay đẩy vật nặng trên người ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy nên Trần Tuyết Mai đã đến từ sáng sớm.

Họ đang cứu hộ tại trung tâm xảy ra động đất, điều này đồng nghĩa với việc họ phải đối mặt với nguy hiểm bất cứ lúc nào, đã có rất nhiều đồng chí bị thương nặng do vật nặng rơi xuống trong quá trình giải cứu, có người thậm chí còn mất mạng.

Giang Niệm Tư đã hẹn hôm nay sẽ chữa bệnh cho Trần Tuyết Mai.

Sau gần một giờ vật lộn, đổ mồ hôi nước mắt, cuối cùng Thẩm Trình cũng bỏ được vật nặng ra khỏi chân.

“Giang đội trưởng đi làm nhiệm vụ, lát nữa cô có thể gọi lại tìm anh ấy”

Chương 99: Chương 99

Câu nói này của Trần Tuyết Mai đã xúc phạm đến lòng tự trọng của Cao Xuân Hồng. Bà ta ôm đầy một bụng tức nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt xuống: “Vâng, chị dâu, em sẽ chú ý”

“Bác sĩ Giang, cô không sao chứ?” Trần Tuyết Mai lo lắng hỏi.

Tiếng gầm rung chuyển cả bầu trời thể hiện sự quyết tâm của mọi người, họ bằng lòng sống c.h.ế.t với nhân dân và với đồng đội của mình. Dù có kiệt sức nhưng họ cũng phải cố gắng hết mình để giải cứu từng thường dân bị chôn vùi trong lòng đất đang chờ họ tới cứu.

Trước mặt đứa trẻ có một vũng nước nhỏ, trong đó có nước, nó vì uống thứ nước này nên mới có thể sống sót qua hai ngày.

Tiếng “vâng” này phát ra, đem theo một tiếng kêu nghẹn ngào.

Những ngôi nhà sụp đổ, giam cầm vô số sinh mạng bên dưới.

DTV

Tất cả binh lính: “Vâng”

Thẩm Trình đành phải dừng lại: “Ở đâu?”

Giang Bằng Vũ đi làm nhiệm vụ là chuyện bình thường, Giang Tuyết lại không có một chút hoài nghi.

Âm thanh “bùm bụp” phát ra.

“Đưa người đi sơ tán trước.” Anh đau đến toát mồ hội lạnh, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Lý Văn dẫn người rời đi trước.

Và điều họ phải làm là cố gắng hết sức để bảo vệ mạng sống của mỗi một người dân bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Trình kêu lên một tiếng r*n r* đau đớn.

Ở gần mặt đất, anh càng có thể cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ của nó một cách rõ ràng hơn.

Trận động đất ở Bắc Thành có quy mô không lớn, nhưng tâm chấn lại rất thê lương vì mọi người đều không có sự phòng bị trước.

Cô đã làm những việc này rất thành thạo đến nỗi không thể mắc lỗi nào ngay cả khi nhắm mắt làm.

Anh nghĩ rằng nếu ai đó có thể hiểu được sự bất lực và trách nhiệm của những người lính, nếu ai đó biết được những gì mà họ đã phải bỏ ra, vậy thì nỗ lực của tất cả đồng đội sẽ vô cùng xứng đáng.

Họ không sợ gian khổ, không sợ khó khăn, điều họ sợ nhất là nhìn thấy những sinh mạng không còn hơi tho kia.

Thẩm Trình lẽ ra đã có thể dừng lại và chạy đi, nhưng bà lão khi nhìn thấy cháu trai đi ra đã quá phấn khích nên chạy về phía họ.

Lời nói của Lý Văn không khác gì đang đặt một tảng đá lên trái tim của Thẩm Trình và những người khác.

Bên kia, Giang Tuyết sau khi tiếp khách xong, cô ấy bước nhanh về phía nhà khách, muốn gọi cho anh họ của mình cáo trạng.

Thẩm Trình vừa tới nơi đã bị một bà lão tóm lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ vì trang phục mà họ đang mặc đại biểu cho trách nhiệm và tình đồng chí mà người khác không thể hiểu được.

Khi Thẩm Trình tới nơi, Giang Bằng Vũ còn chưa được cứu ra.

“Phải cứu người trước tiên.” Thẩm Trình nhắm mắt lại, trầm giọng nói.

Lý Văn có chút lo lắng: “Đoàn trưởng”

Khuôn mặt luôn trắng trẻo của Thẩm Trình phủ đầy mồ hôi và bụi bặm, chỉ có thể nhìn rõ một đôi mắt.

Nghĩ tới đây, Thẩm Trình vậy mà lại có thể cười lớn.

Khi tấm gỗ bị ướt, tuy không nặng bằng đá nhưng cũng chẳng nhẹ là bao.

“A.”

Anh suy nghĩ về những gì cô nói.

Lý Văn đào một hồi, nhấc bỏ tấm ván gỗ đè lên lưng đứa trẻ ra, cẩn thận đi tới bế nó lên.

Mỗi lần cử động lại khiến anh cảm thấy chân mình đau nhức thấu xương.

“Lý Văn, mau đưa đứa nhỏ ra ngoài đi” Thẩm Trình giơ tay đỡ thanh gỗ, để đứa nhỏ không còn bị đè nữa.

Giang Niệm Tư chỉ vào khu điều trị, chính là nơi Thẩm Trình đã từng chữa trị trước đó

Đây là sứ mệnh của họ và cũng là sứ mệnh của Bằng Vũ.

Không ai biết về sau sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, Thẩm Trình cũng không biết bản thân có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không.

Nhưng lần này, cô lại vô tình đ.â.m chiếc kim bạc vào đầu ngón tay mình.

Giang Niệm Tư cau mày, nhanh chóng dùng băng gạc bên cạnh lau vết máu.

Lý Văn muốn giải cứu Thẩm Trình trước, nhưng anh ta hiểu rằng phía sau mình vẫn còn hai người dân thường cần bảo vệ và mối nguy hiểm ở đây có thể vẫn còn tiếp tục.

Cô ấy muốn kiện mấy người đàn ông thối đó, tụi đó là kẻ rác rưởi và không giữ lời.

Khi bà ấy đến nơi, Giang Niệm Tư vẫn đang khử trùng những chiếc kim bạc.

Thẩm Trình đi theo Lý Văn, chạy nhanh nhất có thể về phía khu vực mà Giang Tuấn Vũ chịu trách nhiệm.

“Đoàn trưởng!” Lý Văn quay lại, hét lên đầy đau lòng.

Chân trái của anh vẫn ổn, nhưng cơn đau ở chân phải khiến anh cứng người.

“Ở bên kia.” Bà lão chỉ vào vị trí đối diện với khu vực Giang Tuấn Vũ phụ trách.

“Đồng chí quân giải phóng nhân dân, xin các cậu hãy giúp tôi cứu cháu tôi. Cháu tôi vẫn còn sống.”

“Các cậu tiếp tục đào đi, Lý Văn, cùng tôi đi cứu Giang đội trưởng”

Thẩm Trình không có thời gian suy nghĩ, anh ném tấm gỗ đang cầm trên tay đi, nhanh chóng chạy về phía bà lão.

Cô nói: Những người lính đang bảo vệ nhà cửa, đất nước ở tiền tuyến, còn cô muốn là chỗ dựa, muốn là hậu phương của họ.

Ai đứng ở đây cũng có vết thương trên người chỉ là ít hay nhiều mà thôi, nhưng họ vẫn kiên trì làm nhiệm vụ tới cùng.

“Ừ.”

DTV

Bà lão đã được đẩy ra, nhưng nửa chân dưới của Thẩm Trình lại bị kẹt dưới đống đổ nát.

Tại trung tâm động đất Bắc Thành, Thẩm Trình, Thiệu Dương và một nhóm binh sĩ mặc quân phục màu xanh lá cây đang dùng tay không đào đá rơi vỡ từ những ngôi nhà bị sập ra để giải cứu những người bị mắc kẹt bên dưới nhanh hơn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 99: Chương 99