Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171: Chương 171
Sao anh lại nghe ra giọng điệu của cô có chút phấn khích?
Nhìn Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây nói: “Thiên Ca, ba của em là Giang Viện Triều. Trước kia, anh gọi ba của em là “anh ba”.
Giang Viện Triều nghiêm túc nói: “Ba không đồng ý.”
Giang Thiên Ca sờ mũi.
Cô bỗng phát hiện ra, cô đã quên mất Giang Viện Triều.
Cô chớp mắt nhìn Lục Chính Tây, nhận xét: “Ừm, tốt đấy chứ.”
Trong lòng cô đang suy xét mối quan hệ này.
Buổi tối, Giang Thiên Ca không về ký túc xá mà ở lại căn nhà ở Tây Đơn.
Giang Thiên Ca: “Tò mò thôi mà, tò mò con đến thế giới này như thế nào.”
“Vẻ ngoài của một người chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, có câu “tốt mã giấu dốt” đấy con.”
“Muốn nói cho ba biết cũng không thể nói thẳng ra như vậy được, chúng ta phải từng bước một. Hay là thế này, em sẽ tìm thời gian “báo” cho ba biết em đang hẹn hò, sau đó mới nói rõ ràng mọi chuyện.”
“Thiên Ca, bây giờ con còn nhỏ, không cần...”
Nếu biết trước Giang Thiên Ca là con gái ruột của Giang Viện Triều, anh sẽ cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, cố gắng hết sức không vượt quá giới hạn.
Giang Thiên Ca nhớ lại, trước đó cô nghe Lục Tự Văn gọi Giang Viện Triều là “chú ba”.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Chính Tây rất khó diễn tả, Giang Thiên Ca nhịn không được bật cười.
“Không được.” Đoán được Giang Thiên Ca muốn nói gì, Giang Viện Triều kiên quyết nói: “Con còn nhỏ, nhiệm vụ hiện tại là học tập cho giỏi.”
Lục Chính Tây: “...”
Đừng có thấy người ta tặng đồng hồ Rolex là mê muội.
Chương 171: Chương 171
“Giỏi giang cũng có thể là giả vờ. Còn tiền đồ, chuyện tương lai, ai nói trước được.”
Giang Thiên Ca cảm thấy, Giang Viện Triều cũng dễ nói chuyện, sẽ không phản đối chuyện cô yêu đương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà Lục Chính Tây là chú ruột của Lục Tự Văn. Trước kia khi xác định quan hệ với Lục Chính Tây, cô còn vui vẻ vì mình được “thăng”bối phận trước mặt Lục Tự Văn...
Cô thề, sau này sẽ không bao giờ chủ động bàn chuyện này với Giang Viện Triều nữa, nếu không cô là con mèo!
Nhìn ra Lục Chính Tây có điều muốn nói, Giang Thiên Ca vừa ăn hạt dẻ, vừa hỏi: “Anh muốn nói gì? Nói đi.”
Lục Chính Tây do dự một lát, mở miệng nói: “Thiên Ca, anh xem báo rồi.”
Cô tự tin nói: “Yên tâm, ba rất tâm lý.”
Nghe anh nói, Giang Thiên Ca dừng động tác ăn hạt dẻ, mắt trừng lớn.
Giang Thiên Ca xua tay: “Con biết rồi, con biết rồi, con không yêu đương gì hết, cả đời này sẽ không yêu đương, sau này sẽ đi tu luôn.”
Lục Chính Tây và Giang Viện Triều là cùng một bối phận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cười xong, cô tốt bụng nói:
Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng: “Rồi sao? Không phải anh đã biết chuyện của em rồi sao? Không đến mức xem báo xong lại thấy ngạc nhiên chứ?”
Giang Thiên Ca đoán được Lục Chính Tây đang lo lắng điều gì, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đừng lo lắng, mọi việc đều phải xét đến trước sau.”
“Anh và ba của em là cùng một bối phận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo bối phận mà tính, Giang Thiên Ca là cháu của anh.
“Một người vừa đẹp trai, giỏi giang, có tiền đồ, lại còn rất hào phóng.” Giang Thiên Ca hất cằm, cố ý nói: “Hào phóng đến mức tặng đồng hồ Rolex mà không thèm chớp mắt.”
“Vậy nếu bây giờ đã có một người khiến con rất hài lòng rồi thì sao?”
“Em quen anh trước, nhận ba sau. Anh đến trước, ba đến sau, ba không trách anh được, muốn trách thì tự trách mình thôi. Anh yên tâm, em đứng về phía anh.”
Giang Thiên Ca hỏi: “Nếu có, ba đồng ý không?”
Nhìn thấy cô con gái tức giận chỉ trích mình, Giang Viện Triều thấy buồn cười, ông kiên nhẫn giải thích:
Giang Viện Triều ngước mắt nhìn cô: “Sao con lại hỏi chuyện này?”
Trong lòng Lục Chính Tây cười khổ. Anh biết thân thế của cô, nhưng không biết ba ruột của cô là Giang Viện Triều.
“Đồng hồ, ba muốn bao nhiêu ba cũng có thể tự mua, nhiều đến nỗi hai tay đeo không hết.”
“Tức là tuổi con bây giờ? Vậy con...”
Lục Chính Tây bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ đành nghe theo Giang Thiên Ca. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng hôm sau, Giang Viện Triều đưa cho Giang Thiên Ca một cuốn sổ tiết kiệm: “Đây là số tiền ba tiết kiệm được trong mấy năm nay, con cầm lấy, muốn mua gì thì mua.”
Giang Viện Triều: “... Sau khi tốt nghiệp cấp ba.”
Giang Viện Triều cũng ở đó.
Dù sao chuyện của cô, ông ấy quản được sao?
Khóe mắt Lục Chính Tây giật giật.
Vậy nên, bối phận của cô, là ngang với Giang Viện Triều?
Lúc ăn cơm, Giang Thiên Ca giả vờ tò mò hỏi: “Ba, hồi đó lúc nào thì ba bắt đầu hẹn hò với mẹ?”
Trong lòng Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca là một đứa trẻ ngoan chuyên tâm học tập, không có thời gian yêu đương.
...
Nghe Giang Thiên Ca nói xong, anh lại càng không yên lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thiên Ca, bây giờ con còn nhỏ, trải nghiệm cuộc sống còn ít. Sau này lớn lên, trưởng thành hơn, gặp gỡ nhiều người hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, con mới có đủ năng lực phán đoán để lựa chọn người phù hợp và khiến con hài lòng nhất.”
Giang Thiên Ca bực bội nói: “Ba thiên vị! Chỉ cho quan chức đốt lửa, không cho dân thường thắp đèn!”
Nghe vậy, Giang Viện Triều nheo mắt, ông nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca, giọng nói khó đoán: “Có người đang theo đuổi con?”
Cô khen ông ta tâm lý, đúng là phí lời!
Nhưng, bây giờ muốn anh rút lui, cũng là điều không thể. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.