Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 338: Chương 338
Kiếp trước Giang Thiên Ca từng đọc được trong một tài liệu, đầu thập niên 80, nước Mỹ đã ứng dụng vi xử lý và kỹ thuật xử lý tín hiệu số vào ngư lôi.
Ngư lôi từ đâu tới? Cách chúng ta bao xa? Nó có phát nổ không?...
Lương Hạo vừa đi tới, nghe được hai người đối thoại: “...”
Mặc dù không thể trăm phần trăm chắc chắn là ngư lôi, nhưng có thể khẳng định, đây không phải là thứ đơn giản.
Để thể hiện sự coi trọng, Trương Kiếm Ba tự mình ra tận cổng căn cứ đón tiếp.
Nhưng khác với trước đó, bây giờ xe Jeep không chỉ dừng ở một chỗ, Giang Thiên Ca thường xuyên bảo Lục Chính Tây lái đến những nơi khác nhau.
Hôm nay, các nhà nghiên cứu đã đến căn cứ tỉnh Hải.
Giang Thiên Ca nghiêm trang gật đầu, vỗ cánh tay Lục Chính Tây, nói: “Ừm ừm, đồng chí Lục Chính Tây, leo lên vị trí này không dễ, tôi rất xem trọng anh, làm cho tốt!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm nghiên cứu này có vài người là viện sĩ, hơn nữa, trong đó có hai nhà nghiên cứu đã từng là thành viên quan trọng của “Dự án Hai quả bom”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không cần.” Vương Quang Quý xua tay, ngắt lời: “Tôi đã nghỉ ngơi đủ trên tàu hỏa rồi, anh nói tình hình của chiếc máy bay trước đi.”
Vương Quang Quý là kiểu nhà nghiên cứu điển hình, dành toàn bộ tâm sức và thời gian cho nghiên cứu, ngoài ăn ngủ nghỉ ra thì chính là vùi đầu vào nghiên cứu khoa học, không màng thế sự.
Sau một hồi chào hỏi, một nhà nghiên cứu tên là Vương Quang Quý bắt đầu hỏi thăm tình hình chiếc máy bay. Trương Kiếm Ba cười cười, nói: “Giáo sư Vương, các vị đường xa đến đây, vất vả rồi, chúng tôi đã sắp xếp phòng nghỉ, mời mọi người...”
Chương 338: Chương 338
Hôm đó nghe Giang Thiên Ca suy đoán về máy bay AP-3, Trương Kiếm Ba lập tức báo cáo tình hình cho đồng chí Lý ở Bắc Kinh.
Nghe vậy, Lục Chính Tây và Lương Hạo ngồi ở ghế trước đều hơi sững sờ.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Thiên Ca không nói gì, cô tập trung tinh thần, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những ký tự trên màn hình, một bên ngón tay linh hoạt gõ lên bàn phím.
Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong mắt Giang Thiên Ca hiện lên vẻ trầm tư.
“Có cái gì? Có thứ gì?” Lương Hạo gãi gãi đầu, nhất thời không hiểu Giang Thiên Ca nói “Có thứ”, là có ý gì.
Lục Chính Tây: “...”
Nghỉ ngơi trước trên tàu hỏa chính là muốn khi đến căn cứ có thể bắt tay vào làm việc ngay.
Cho nên, tổng hợp các loại tình huống, cô suy đoán, thứ ở trong biển, rất có thể là ngư lôi.
Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Lương Hạo kinh hãi trợn to mắt, “Vậy... Vậy...”
Lục Chính Tây cười nói: “Thật ra, bố của em cũng rất muốn tới lái xe cho em.”
Nói đùa vài câu, Giang Thiên Ca tiếp tục làm việc, làm code.
Giang Thiên Ca nhìn Lương Hạo, nói ra suy đoán của mình.
Đồng chí Lý phản ứng cũng rất nhanh, lập tức liên lạc với người của Viện nghiên cứu vũ khí, rất nhanh đã thống nhất việc cử các nhà nghiên cứu đến căn cứ tỉnh Hải.
Cho nên, cho dù là vì an toàn, hay là mục đích khác, đều phải vớt nó lên.
Vi xử lý là một loại hệ thống máy tính được thiết kế tỉ mỉ như máy tính được chế tạo từ các loại mạch tích hợp quy mô siêu lớn, bộ vi xử lý, bộ nhớ.
“Sao vậy?” Chú ý thấy Giang Thiên Ca khác thường, Lục Chính Tây lên tiếng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông đến vì hệ thống mới trên chiếc máy bay AP-3.
Lương Hạo lái xe đúng là hơi điên, nếu có thể đổi người lái xe khác chắc chắn hơn thì tốt rồi.
Lương Hạo kinh hãi đến mức miệng không khép lại được, trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi còn chưa kịp hỏi ra miệng, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Chính Tây: “Chúng ta quay về tìm đồng chí Trương.”
Nhưng chức vụ của Giang Viện Triều hơi cao. Cho nên, so ra, vẫn là anh thích hợp hơn.
“Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác định đó là thứ gì. Chương trình của tôi, đã phát hiện ra mạch điện tử...” Giang Thiên Ca nhíu mày, suy tư vài giây, cẩn thận nói: “Từ phản hồi kiểm tra, có cảm giác giống như là phản ứng của vi xử lý...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Chính Tây và Giang Viện Triều đều là thần tượng của anh ta. Sao đến miệng Giang Thiên Ca lại trở nên... như vậy... Gần gũi đến vậy?
Mấy phút sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, mặt biển phẳng lặng.
Giang Thiên Ca cũng có ý này.
Giang Thiên Ca nghiêng đầu nhìn anh: “Cho nên, anh đánh bại đồng chí Giang Viện Triều mới thành công leo lên vị trí này?”
Hôm nay, khi xe Jeep tới gần một bờ biển, trên màn hình máy tính lại đột nhiên hiện lên một chuỗi ký tự phản hồi.
Theo như kết quả kiểm tra hiện tại, phần lớn tính năng của thứ này chắc hẳn vẫn đang hoạt động bình thường.
Đối với sự sắp xếp này, Giang Thiên Ca không có ý kiến.
Buổi chiều, lúc Lục Chính Tây tới, Giang Thiên Ca liền cười nói: “Lục Đại Sâm làm tài xế cho em, vinh hạnh đến cực điểm nha.”
Lục Chính Tây ở bên cạnh nhìn Giang Thiên Ca, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của cô, trên mặt anh lộ ra vẻ trầm ngâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn chằm chằm mặt biển hai giây, Giang Thiên Ca lên tiếng nói: “Lục Chính Tây, trong biển, hình như có thứ gì đó.”
“Ngư lôi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.