Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 387: Chương 387
Bị Giang Thiên Ca vạch trần, trên mặt Phương Hành Xuyên hiện lên vài phần không được tự nhiên.
Ông âm thầm quyết định, sau này có chuyện gì không thể quyết định, có thể tìm Giang Thiên Ca tâm sự, cô cứ thao thao bất tuyệt, không ai bằng.
Nhìn thấy Giang Thiên Ca mở to mắt, vẻ mặt chờ được khen, Phương Đức Âm không nhịn được cười.
Giang Thiên Ca: “Em cho anh một trận.”
Giang Thiên Ca vừa cúp điện thoại của Phương Thủ Nghĩa, liền thấy Phương Hành Xuyên đứng ở cửa, nháy mắt với cô: “Bạn trai em tới rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngừng lại một chút, Phương Thủ Nghĩa nghiêm túc hỏi: “Thiên Ca, những quan điểm kia của cháu, là từ đâu có được?”
“Từ đâu mà có được? Chỉ đọc sách xem báo xem tin tức, phân tích chính sách tình hình trong và ngoài nước, là có được kết quả này.”
“À, anh bây giờ còn chưa là bạn trai chính thức của ai, cũng khó trách không biết những thứ này.” Nói xong, ánh mắt Giang Thiên Ca như cười như không nhìn Phương Hành Xuyên một lượt.
“Cậu, chẳng lẽ cậu không cảm thấy sao? Chẳng phải cậu am hiểu nhất việc này sao, vậy mà không nhìn ra?”
Làm xong quân sư quạt mo, Giang Thiên Ca liền mặc kệ Phương Hành Xuyên, đi tìm Phương Đức Âm và Lục Chính Tây.
Phương Thủ Nghĩa không từ bỏ tiếp tục truy hỏi, nhưng nghe Giang Thiên Ca càng nói càng huyên thuyên, ông kịp thời dừng lại.
Phương Hành Xuyên: “...”
Chuyện muốn hỏi hỏi mãi không ra, Phương Thủ Nghĩa liền chuyển chủ đề, nói cho Giang Thiên Ca quyết định của nhà họ Phương: “Năm nay chúng ta sẽ về Bắc Thành đón năm mới.”
Giang Thiên Ca hỏi: “Ở đâu?”
Nghĩ Giang Thiên Ca đã và Lục Chính Tây đang yêu nhau, cô có kinh nghiệm ở phương diện này, Phương Hành Xuyên do dự một chút, nói:
Ánh mắt Phương Hành Xuyên sáng lên, mong đợi hỏi: “Cách gì?”
Chương 387: Chương 387
Giang Thiên Ca: “Có.”
Đã nói rồi, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
Nhìn thấy Giang Thiên Ca đi tới, Phương Đức Âm cười bảo Giang Thiên Ca ngồi xuống bên cạnh mình: “Mẹ đang nói chuyện với Chính Tây.”
Phương Đức Âm và Lục Chính Tây đang ngồi trong một góc yên tĩnh ở nhà hàng trên tầng hai, lúc Giang Thiên Ca đi qua, mặc dù không nghe thấy họ nói gì, nhưng từ biểu cảm của hai người có thể thấy, họ đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Cháu có thể nghĩ đến, cậu lại không nghĩ tới, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cháu quá thông minh? Ha ha, cháu quả nhiên là thiên tài.”
Để phòng bị mắng nữa, Phương Thủ Nghĩa trở về vấn đề chính: “Thiên Ca, tối hôm qua Hành Xuyên có nói với cậu những lời cháu nói.”
Mặc dù biết “em gái cậu” mà cô nói, đúng là em gái mình, nhưng nghe hai chữ này, không hiểu sao lại có cảm giác bị mắng?
“Đang bị cô thẩm vấn.”
Giang Thiên Ca: “Anh muốn ở cùng Hoàng Dao Dư, nhất định sẽ bị anh trai cô ấy đánh. Anh không muốn bị anh ấy đánh, vậy để em đánh cho, em đánh anh thành đầu heo, anh trai Hoàng Dao Dư hẳn là sẽ không nỡ đánh anh nữa.”
“Trước đây Dao Dư đi Châu Âu học tập, anh trai cô ấy bảo anh chăm sóc cô ấy. Nếu anh yêu đương với Dao Dư, anh trai cô ấy có thể sẽ không nhận nh là bạn nữa.”
Nhưng ông lại không biết, Giang Thiên Ca sẽ không cho ông đáp án.
Lục Chính Tây đến, là đưa quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Giang Thiên Ca.
“Lúc em và Lục Chính Tây ở bên nhau, Lục Chính Tây có bị bố em đánh không? Có cách nào có thể khiến anh trai Dao Dư đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?”
Giang Thiên Ca gật gật đầu, “Cháu biết rồi...”
Ông có một loại trực giác, Giang Thiên Ca phán đoán, là đúng.
Khoảng thời gian này, Hoàng Dao Dư chỉ lo chơi với cô, cũng không có thời gian để ý Phương Hành Xuyên.
Giang Thiên Ca ngồi xuống, hỏi: “Nói gì con sao? Mắng con hay là khen con? Nếu là khen con, có thể nói lại lần nữa.”
(Giang Thiên Ca: Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác nhìn không thấu...
Nhưng cũng không biết là do Giang Thiên Ca huyên thuyên hay là cái gì khác, trong lòng ông đối với Giang Thiên Ca lại có một loại tin tưởng khó hiểu.
Vừa rồi cũng đã nói chuyện xong với Phương Đức Âm, bây giờ nhìn thấy Giang Thiên Ca, đưa đồ cho cô, Lục Chính Tây khách khí chào tạm biệt Phương Đức Âm rồi rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng điệu Giang Thiên Ca lộ ra một sự đương nhiên, Phương Thủ Nghĩa đang muốn truy vấn, liền nghe thấy cô hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông muốn tìm Giang Thiên Ca để kiểm chứng trực giác trong lòng mình.
“Mẹ cháu cũng biết chuyện này. Cháu bàn bạc với bà ấy một chút, xem trước năm có nên về Cảng Thành hay không, không về thì cứ đến Bắc Thành cũng được, đợi sau năm mới lại đến Cảng Thành.”
Vân Mộng Hạ Vũ (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái nhìn của ông đối với xu thế phát triển của đại lục trong tương lai, không ít người cảm thấy quá lạc quan và mạo hiểm, nhưng những lời Giang Thiên Ca nói, quan điểm còn lạc quan hơn ông, sáng sủa, táo bạo, lại càng có tính định hướng.
Nhìn thấy vẻ mặt Phương Hành Xuyên có chút hả hê, Giang Thiên Ca liếc anh một cái: “Anh không biết, mẹ vợ nhìn con rể, là càng nhìn càng thuận mắt sao?”
Phương Thủ Nghĩa: “...”
“Em nói anh này, anh là con trai, sao cứ rụt rè mãi, định chờ Hoàng Dao Dư là con gái chủ động à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
