Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 505: Chương 505
Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Trần Vân Siêu và Lương Thiên Phương liếc nhau, đều nhìn thấy sự cảm khái trong mắt đối phương.
“Ở nhà cháu thường xuyên nghe bố cháu nhắc tới hai bác, bố cháu nói, là vì có hai bác đóng giữ ở biên giới bất ổn, bảo vệ đất nước, mới có nhân dân trong đất liền được sống yên bình, tổ quốc phồn vinh hưng thịnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề thân thiết với Giang Viện Triều, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi.
Tuy rằng, bọn họ đều biết, canh giữ biên cương, bảo vệ quốc gia là sứ mệnh của người lính.
Bởi vì vừa rồi chỉ muốn để Giang Viện Triều vẽ chân dung, nên cô không chú ý tới tình huống trong xe. Nói được một nửa, Giang Thiên Ca mới ý thức được trong xe còn có người khác.
Chương 505: Chương 505
“Ha ha ha, cháu gái, không sao không sao, chú và bố cháu đều là bạn cũ, trước mặt chúng ta, cháu không cần khách khí như vậy với bố cháu, cũng không cần khách khí với chúng ta.”
Lại nghĩ đến vừa rồi hai người rất thân thiết với nhau, Giang Viện Triều dung túng cho cô gái này, quan hệ cha con này, chắc chắn là không chạy đi đâu được.
Nói chuyện với đám người Trần Vân Siêu vừa mới quen biết, rất là thuận buồm xuôi gió, những lời khách sáo cứ thế mà tuôn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ngồi thẳng lưng, thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang, cảm ơn anh.”
Trần Vân Siêu gạt suy nghĩ trong đầu sang một bên, tiếp tục cười nói: “Ha ha, bây giờ thì hay rồi, xem như đã được gặp cháu! Trông cháu rất xinh, giống bố cháu đấy.”
Người ngồi bên cạnh Giang Viện Triều cười phá lên: “Ha ha ha, Viện Triều, đây là con gái của cậu à?”
Nghe Giang Viện Triều giới thiệu xưng hô, Lương Thiên Phương bất mãn cắt ngang: “Gọi đồng chí gì nữa, gọi là bác.”
Giang Thiên Ca cũng cười nói: “Cháu cũng rất muốn làm quen với các bác, cho nên, lần này cháu đi theo bố cháu đến đây, mục đích chính là đến học tập các bác, mong hai bác chỉ bảo cháu nhiều hơn.”
Vừa rồi không thể nhìn kỹ tướng mạo của cô gái này, bây giờ cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã phát hiện cô rất giống Giang Viện Triều.
Trần Vân Siêu vừa nói chuyện, đột nhiên nhớ tới, trước kia hình như từng nghe Giang Viện Triều nhắc tới tên con gái, hình như là Ti Vũ?
Nếu đã biết thân phận của mình bị bại lộ, Giang Thiên Ca cũng không còn giả vờ không thân với Giang Viện Triều nữa, cô ngoan ngoãn gọi hai người là “bác”, sau đó tự giới thiệu:
Đến căn cứ quân khu tỉnh Nam, mọi người đều xuống xe, vừa hay tin tức từ nhà ga cũng đã truyền đến căn cứ, tuy rằng không tìm được người ẩn náu trong rừng, nhưng may mắn là không có thương vong.
Người đang ở trước mắt, còn xoắn xuýt một cái tên làm gì.
...
“Hai bác là tấm gương và thần tượng của cháu, cháu rất kính nể hai bác.”
Ánh mắt Lương Thiên Phương và Trần Vân Siêu nhìn Giang Thiên Ca, so với ban đầu càng thêm phần thân thiết và yêu thương.
Nhìn bức chân dung, cô nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên với Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang, tài vẽ tranh của bố không tệ! Về Bắc Thành có thời gian, bố cũng...”
Bây giờ nghe được lời nói của Giang Thiên Ca, biểu cảm của cô chân thành, giọng nói cũng rất chân thành, nói bọn họ là tấm gương và thần tượng của cô, cô rất kính nể bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Viện Triều mỉm cười, giới thiệu với Giang Thiên Ca: “Đây là đồng chí Trần Vân Siêu, đây là đồng chí Lương Thiên Phương...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy năm nay, bọn họ đã quen ở lại tỉnh Nam, canh chừng nước láng giềng, không cho phép bọn chúng quấy nhiễu cuộc sống của người dân khu vực biên giới. Bọn họ cũng đã quen với những chuyện như vậy, cũng không cảm thấy mình đặc biệt, hay ghê gớm gì.
Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Lương Thiên Phương và Trần Vân Siêu lại cười ha hả, khen Giang Thiên Ca biết nói chuyện, lại khen Giang Viện Triều biết dạy con.
Thấy hai người tuy rằng tuổi tác lớn hơn Giang Viện Triều, nhưng chắc cũng không chênh lệch là bao, ánh mắt đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào mình, Giang Thiên Ca nuốt lại lời còn chưa nói ra miệng.
Trương Kiếm Ba và Trần Thành Vũ đều đã ra chỉ thị, chuyện này tạm thời gác lại.
Một người khác nhìn thấy sự thay đổi thái độ nói chuyện của Giang Thiên Ca với Giang Viện Triều, anh ta cũng cười nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Viện Triều lắc đầu bật cười.
Đương nhiên, Trần Vân Siêu cũng không hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Trần Vân Siêu mỉm cười ôn hòa nói: “Cháu tên là Thiên Ca à? Ừm, tên hay đấy! Trước kia bác từng nghe bố cháu nhắc tới cháu, chỉ là đáng tiếc, vẫn luôn chưa có cơ hội gặp mặt.”
Nguyên văn của Lương Thiên Phương là: “Tuy rằng cậu ít nói, nhưng lại dạy dỗ được một đứa con gái miệng ngọt như vậy, sau này chúng tôi mà muốn nói chuyện phiếm, không tìm cậu nữa, chúng tôi tìm Thiên Ca nói chuyện.”
Đối với chuyện giao tiếp với trưởng bối, trước kia Giang Thiên Ca không có kinh nghiệm gì, nhưng bây giờ, đã có một dàn người nhà họ Giang, nhà họ Phương, kỹ năng giao tiếp với trưởng bối của cô có thừa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ lại là Thiên Ca, đổi tên rồi?
Nói trong lòng không có chút cảm xúc, không vui, chắc chắn là giả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.